Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 302 -

Chờ An Tĩnh Vương luyện xong, nàng ta vội vàng lấy khăn trong tay nha hoàn, bước lên muốn lau mồ hôi cho An Tĩnh Vương: “Vương gia, vất vả.”
An Tĩnh Vương nhìn nàng ta rồi lui về sau một bước, lạnh lùng né tránh sự đụng chạm của nàng ta.
Sau đó lại bước nhanh ra phía sau nàng ta, nàng ta quay đầu lại, thấy Thạch trắc phi đang đi tới.
An Tĩnh Vương đi đến bên cạnh Thạch trắc phi, hai người đứng song song nhau, thoạt nhìn giống một đôi bích nhân, mà Vương phi chính thức như nàng ta lại trông thật buồn cười.
Nàng ta mở miệng: “Vương gia, thời gian không còn sớm, nên vào cung.”
An Tĩnh Vương gật đầu: “Thạch trắc phi cũng đi theo đi.”
Tạ Phinh khựng lại, miễn cưỡng tươi cười nói: “Trắc phi vào cung e là không hợp quy củ...”
“Đây là mệnh lệnh của mẫu phi bổn vương.” An Tĩnh Vương liếc nàng ta: “Sao, Vương phi có ý kiến?”
Tươi cười trên mặt Tạ Phinh cũng cứng lại.
Đức phi hận nàng ta thấu xương, cố ý triệu kiến trắc phi ngay ngày đầu tiên sau đại hôn.
Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người sẽ biết Tạ đại tiểu thư không được phu quân tôn trọng, không được mẹ chồng yêu thích, thể diện trong ngoài đều mất sạch sẽ.
An Tĩnh Vương hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đi lên phía trước.
Hắn ta thật sự rất hối hận, hối hận ngày đó không chịu được dụ hoặc, dan díu với nữ nhân này ở chùa Khánh An...
Hắn ta đường đường là hoàng tử, bị ép cưới một đứa con vợ lẽ nhà Ngũ phẩm làm chính phi, trở thành trò cười lớn nhất của cả kinh thành.
Dựa vào đâu mà hắn ta phải cho nữ nhân này thể diện, dựa vào đâu phải cho nàng ta vinh quang mà một Vương phi nên có, dù hắn ta không thích Thạch trắc phi thì cũng cố làm bộ ân ái để khiến nàng ta ngột ngạt...
“Vương phi.” Thạch trắc phi đi đến bên cạnh Tạ Phinh, nhẹ giọng nói: “Đức phi và mẫu thân đã mất của thiếp thân có chút giao tình nên mới triệu kiến thiếp thân.”
Nàng ấy sợ Vương phi cùng Vương gia cách lòng nên mới muốn giải thích một câu.
Lại thấy Tạ Phinh cười lạnh một tiếng: “Thạch trắc phi đang muốn nói với ta là lệnh mẫu và Đức phi giao tình không dứt, muốn đè đầu Vương phi ta sao?”
“Không phải, đương nhiên không phải!” Thạch trắc phi vội vàng nói: “Thiếp thân chỉ là...”
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa.”
Tạ Phinh không kiên nhẫn rũ môi, xoay người đuổi theo An Tĩnh Vương.
Thạch trắc phi cắn môi, cũng chậm rãi đi theo hai người, xe ngựa chạy về phía hoàng cung.
Tới cửa cung, đoàn người theo thái giám đến Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu, trời cũng vừa sáng.
Ba người tới chỗ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu ban cho Tạ Phinh một chiếc ngọc như ý, cho Thạch trắc phi một chiếc vòng ngọc.
Tạ Phinh thật lòng tạ ơn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi xuất giá.
Nhưng lúc tới chỗ của Đức phi thì nàng ta không cười nổi nữa, Đức phi cho nàng ta một chiếc trâm vàng, lại thưởng cho Thạch trắc phi mấy khúc gấm vóc và một bộ trang sức xa xỉ.
Đức phi không thèm nhìn nàng ta một cái, kéo tay Thạch trắc phi nói: “Bổn cung và nương con là hảo bằng hữu, năm đó bổn cung vào cung hầu hạ Hoàng Thượng, nương con gả cho phụ thân con, ai mà ngờ, nương con còn trẻ đã qua đời... Ai, để con làm trắc phi thật sự là thiệt thòi cho con...”
“Thiếp thân không thiệt thòi.” Thạch trắc phi vội nói: “Vương phi và thiếp thân tình như tỷ muội, có thể cùng Vương phi hầu hạ Vương gia là phúc khí của thiếp thân.”
Nàng ấy cố ý nhắc tới Vương phi là hy vọng Đức phi có thể trò chuyện với Vương phi nhiều một chút, nhưng lời này vào tai Tạ Phinh lại vô cùng chói tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận