Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 543 -

Thái Hậu mạnh mẽ hạ ý chỉ, Ngự Thư Phòng nháy mắt trở nên an tĩnh.
Hoàng Hậu lẳng lặng suy tư, chẳng lẽ Vân gia còn che giấu thế lực mà bà ta không biết sao, nếu không thì tại sao Thái Hậu cứ giữ chặt không buông?
Ân phi yên lặng lắc đầu.
Đều nói hồng nhan họa thủy, hôm nay bà ấy đã thấy rồi, nhất định là Sở Thụy nhìn trúng Vân Sơ nên mới nhờ Thái Hậu bức hôn.
Trước có chất nhi nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu cầu hôn, sau có Thái Hậu tới bức hôn, nữ tử quá xinh đẹp cũng không được, chuyện hôn sự cũng không phải do bản thân tự quyết định.
Thật là đáng thương thật đáng buồn đáng tiếc.
Trong không gian tĩnh lặng, Vân Sơ quỳ gối xuống đất: “Tội phụ vạn không dám tiếp chỉ, xin Thái Hậu giáng tội!”
Thái Hậu giận tím mặt: “Vân Nghi nhân, ngươi dám kháng chỉ!”
“Xin Thái Hậu giáng tội!”
Vân Sơ phủ phục dưới đất.
Sống lại một đời, nếu còn để người ta xỏ mũi dắt đi thì không bằng chết đi còn hơn.
Dù là trừng phạt thế nào thì nàng cũng nguyện ý tiếp nhận.
Thái Hậu tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Nữ nhân này, nguyện ý gả đến phủ Bình Tây Vương nhưng lại khăng khăng kháng chỉ không gả cho Thụy nhi, còn không phải bởi vì bây giờ Thụy nhi đã không còn là Vương gia, không còn quyền thế...
Nữ nhân yêu thích quyền lực như vậy căn bản không xứng với Thụy nhi.
Thụy nhi thật là bị mù mới coi trọng một nữ nhân như vậy.
“Tội danh thông địch bán nước của phụ thân ngươi Vân Tư Lân đã được chứng thực, là hoàng đế nhớ tới công lao của Vân gia nên mới không để Đại Lý Tự tuyên án, ngươi nghĩ rằng Vân gia vẫn là Vân gia của trước đây sao?” Thái Hậu đứng trên cao nhìn Vân Sơ: “Không có Vân gia làm chỗ dựa, ngươi lấy cái gì để kháng lại chỉ ý của ai gia?”
Bà ta vừa nói vừa nâng chân đặt lên bả vai của Vân Sơ, đá Vân Sơ ngã xuống.
Trước khi Thái Hậu dùng sức, Vân Sơ đã thuận thế ngã ra sau, sau đó ngã ngồi xuống đất nên không bị thương, trên mặt giả vờ lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu.
Hoàng đế vẫn giữ bình tĩnh ném cho Cao công công một ánh mắt.
Cao công công hầu hạ hoàng đế bốn mươi mấy năm, lập tức hiểu được ánh mắt này nghĩ là gì.
Chính là muốn ông ta đi mời mấy đại nhân của Ngự Sử Đài tới đây, để bọn họ tận mắt nhìn thấy Thái Hậu bức hôn người ta thế nào, sau đó viết vào sử sách.
Hôn sự thành cũng được, không thành cũng không sao, thứ hoàng đế muốn là huỷ hoại thanh danh của Thái Hậu và Sở Thụy...
“Vân Sơ, Vân gia bây giờ đã thành ra như vậy, nếu ngươi là một người thông minh thì phải biết được gả cho Thụy nhi là chuyện may mắn cỡ nào.” Thái Hậu gằn từng chữ một: “Đương nhiên, nếu ngươi kiên trì kháng chỉ, ai gia cũng sẽ không cưỡng bức ngươi gật đầu, nhưng ngươi phải ước lượng xem ngươi có gánh nổi hậu quả không.”
Mí mắt Ân phi nhảy dựng.
Người kháng chỉ không tuân chỉ có một kết cục duy nhất là bị ban chết.
Dực nhi kháng chỉ tránh được một kiếp là vì Dực nhi là thân nhi tử của Hoàng Thượng, có phụ thân nào sẽ giết chết hài tử vì nó không nghe lời đâu.
Nhưng Vân Sơ lại chẳng là gì cả.
“Nam nhi Vân gia chết trận sa trường, nếu nữ nhi Vân gia vì kháng chỉ mà chết thảm trong cung, nếu chuyện này truyền ra ngoài...” Hoàng Hậu vô cùng lo lắng: “E là dân chúng sẽ bàn tán Thái Hậu.”
Hoàng đế nhíu mày.
Nếu nữ nhi Vân gia chết trong tya Thái Hậu, dưới sự chứng kiến của Ngự Sử Đài và mọi người thì chuyện này thật diệu thay.
Ông ta thoáng nhìn ra cửa sổ, mơ hồ có thể thấy bóng người đang tới gần.
Lúc này ông ta mới mở miệng nói: “Kháng chỉ không tuân là tội chém, Vân Nghi nhân, ngươi xác định muốn kháng ý chỉ của Thái Hậu?”
Vân Sơ cũng nhìn thấy những hình bóng ở bên ngoài đang bước tới gần.
Nàng nghĩ động tác của đại ca thật nhanh, mới đó đã đến rồi.
Nàng mở miệng: “Hồi Hoàng Thượng, mệnh phụ không phải kháng chỉ mà chỉ là nghe theo tâm nguyện của bản thân... Mệnh phụ biết kháng chỉ không tuân là tử tội, nhưng Thái Hậu lễ Phật, tấm lòng từ bi, mệnh phụ biết Thái Hậu sẽ không nhẫn tâm như thế...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận