Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 245 -

Vân Sơ cũng đang suy nghĩ tại sao bản thân lại chọn Bình Tây Vương.
Thôn trang suối nước nóng này đời trước đã bị Huệ phi cướp đi, bạc kiếm được đều cho nhị hoàng tử trù bị chuyện lớn.
Người có thể chống lại Huệ phi và nhị hoàng tử lúc này chỉ có Thái Tử và Bình Tây Vương, tuy rằng mấy năm nữa ngũ hoàng tử lục hoàng tử thất hoàng tử cũng sẽ mạnh lên nhưng nhìn tình huống hiện tại, nàng chỉ có thể lựa chọn Thái Tử hoặc Bình Tây Vương.
Dường như không cần do dư, nàng đã nghiêng về ý muốn hợp tác với Bình Tây Vương.
Vì Bình Tây Vương là phụ thân của Du ca nhi cùng Trường Sinh sao?
Nàng nhướng mắt, mở miệng trả lời: “Vương gia và cha ta cũng xem như là bằng hữu, ta tin Vương gia hẳn sẽ không ác ý cướp đi thôn trang này.”
Trong mắt Sở Dực có chút mất mát.
Thì ra lý do chỉ đơn giản như vậy thôi sao.
“Đây là thôn trang của ngươi, ta sẽ không cướp đi.” Hắn mở miệng: “Ta nhận chuyện làm ăn này.”
Vân Sơ kinh ngạc.
Nàng không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Nàng thậm chí còn chưa nói đến việc phân chia lợi nhuận mà hắn đã đồng ý rồi.
“Ta chia cho Vương gia năm phần lợi nhuận.” Thấy nam nhân tựa hồ muốn cự tuyệt, nàng nói tiếp: “Nhưng Vương gia phải dùng danh nghĩa của mình kinh doanh thôn trang suối nước nóng này.”
Sở Dực nhíu mày.
Dù là mở dưới danh nghĩa của hắn thì năm phần lợi nhuận vẫn quá cao, hắn cũng chưa bỏ ra gì cả.
Hắn mở miệng: “Hai tám, ta hai ngươi tám.”
Còn không đợi Vân Sơ mở miệng hắn đã nói tiếp: “Nếu Tạ phu nhân từ chối thì không cần bàn bạc nữa.”
Vân Sơ đành phải nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên yên tĩnh lại, gió hè oi bức thổi tới, băng trong đình cũng đã tan.
Ve kêu không biết mệt mỏi, rõ ràng rất ồn ào nhưng cũng thật yên tĩnh.
Vân Sơ cảm thấy không khí có chút xấu hổ, nàng đứng lên: “Vương gia, nên trở về yến hội.”
Sở Dực cũng đứng dậy, hai người rời khỏi đình.
Lúc này, một đám hài tử ngươi truy ta đuổi chạy tới, người lớn uống rượu nói chuyện, bọn nhỏ không có việc gì làm nên bắt đầu náo loạn.
“Đứng lại, mấy người các ngươi đứng lại!”
Mấy nam hài cầm ná chạy phía sau, đang đuổi theo đám nhóc chạy đằng trước.
Vèo, một hòn đá nhỏ từ chiếc ná bay thẳng về phía mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nhanh chóng nghiêng người tránh đi.
Một bàn tay khác lại nhanh hơn một bước, duỗi tới trước mặt nàng bắt gọn viên đá.
Sở Dực bắt lấy viên đá, viên đá này to cỡ ngón tay cái, góc cạnh rõ ràng, lỡ đập vào mặt nếu không chảy máu thì cũng bị bầm.
“Ai?”
Hắn lạnh lùng phun ra một chữ.
Như bị một tấm lưới lớn vô hình từ không trung bắt lấy, bọn nhỏ lập tức dừng lại.
Cả đám đều nhìn về phía một người, là thế tử Tuyên Võ hầu.
Thế tử Tuyên Võ hầu bước ra, bình tĩnh nói: “Là ta.”
Tuy người trước mặt là Vương gia nhưng nó cũng đâu có làm ai bị thương, có là Vương gia thì cũng không làm gì được nó.
“Ngươi có biết nếu hòn đá này trúng vào người thì sẽ gây ra hậu quả gì không?”
Sở Dực lên tiếng hỏi, ngữ điệu không nghe ra hỉ nộ.
Nhưng Vân Sơ có thể cảm giác được người trước mặt hẳn là đã tức giận.
Chẳng qua thế tử Tuyên Võ hầu còn nhỏ, không thể phân biệt cảm xúc của người khác, vẫn thản nhiên đáp: “Không phải còn chưa bắn trúng sao.”
“Nếu như thế ——” Sở Dực lấy ná trong tay thế tử Tuyên Võ hầu: “Không bằng thử một lần?”
Hắn đặt viên đá kia lên ná, nhắm thẳng mặt thế tử Tuyên Võ hầu.
Thế tử Tuyên Võ hầu sợ tới mức mặt chuyển sang màu trắng bệch.
Cục đá này là nó vất vả tìm được, có góc cạnh, rất nhọn, trúng vào người chắc chắn sẽ rất đau, mặt nhất định sẽ sưng một khối to.
Nó đặc biệt tìm tới để dạy dỗ thế tử Hưng Quốc hầu, ai bảo lúc nãy trong yến hội, tiểu tử kia nhạo báng nó thấp lùn.
Sở Dực cười lạnh, kéo ná.
Hắn kéo rất chậm, kéo đến mức căng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận