Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 702 -

Xe ngựa chạy đến cửa hoàng cung thì giảm tốc độ, hôm nay bá quan văn võ cả triều phải vào cung chúc thọ, cửa cung tắc nghẽn hơn một canh giờ mới được khơi thông.
Vân Sơ và Sở Dực theo đám người đi tới đại điện, lúc này đã có rất nhiều người tụ tập ở đó.
Sở Dực đứng hàng thứ ba, vị trí ngồi cũng ở những hàng đầu tiên, Vân Sơ ngồi bên cạnh hắn.
Nàng thấy Hoàng Hậu ngồi bên cạnh hoàng đế, đầu đội mũ phượng, gương mặt được trang điểm tinh xảo nhưng vẫn không che giấu được vẻ già nua.
Chỉ mới hai tháng ngắn ngủn mà Hoàng Hậu lại nhanh chóng già đi như vậy.
Sau đó, nàng nhìn về phía Lê Tĩnh Xu ngồi cách đó không xa, chính là Cẩm phu nhân bị đâm một dao sắp chết trong truyền thuyết, lúc này lại khí phách hăng hái ngồi ở đó, dường như còn trẻ ra vài tuổi.
Khách khứa ngồi bên dưới đều không nhịn được bàn tán.
“Cẩm phu nhân vẫn ở Dưỡng Tâm Điện, sao Hoàng Thượng không chịu giải thích một chút nhỉ?”
“Ta đoán Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nhân thọ yến lần này để phong Cẩm phu nhân làm Cẩm phi.”
“Từng tuổi này mà còn vào hậu cung, thật là... buồn cười, quá buồn cười, Hoàng Thượng hồ đồ quá.”
Mấy lời bàn tán này lập tức rơi vào tai Lê Tĩnh Xu, sắc mặt bà ta tức khắc biến hóa.
Bà ta dùng mạng của mình để mở một đường máu, vốn tưởng rằng sẽ khiến Hoàng Hậu không thể trở mình, ai ngờ chỉ mới vài ngày, Hoàng Hậu đã trở về Khôn Ninh Cung.
Bà ta cho rằng Hoàng Thượng sẽ dùng một phân vị gì đó để bồi thường cho bà ta, nhưng bà ta ở trong cung lâu như vậy, ngoài việc ngày ngày được ban thưởng thì không nhận được bất kỳ lời hứa hẹn nào.
Cho dù quan hệ của bà ta và Hoàng Thượng đã lộ ra thì dường như Hoàng Thượng... cũng không nguyện ý phụ trách với bà ta, tùy ý để bà ta bị người đời bàn tán.
Lúc này bà ta lại trông thấy một đám mỹ nhân bước vào khiêu vũ.
Lê Tĩnh Xu thấy Hoàng Thượng nhìn chằm chằm đám mỹ nhân kia, nhìn không chớp mắt.
Bà ta không nhịn được siết chặt nắm tay.
Chung quy cũng do bà ta đã già rồi... người già rồi sẽ biến thành mắt có, khó mà được người khác coi trọng.
Bà ta nhìn về phía Hoàng Thượng.
Hoàng đế cảm giác được, cũng quay đầu nhìn về phía bà ta.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Hoàng Hậu ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy máu sôi lên cuồn cuộn.
Cho dù đã sớm không thèm để ý nhưng khi một màn này diễn ra trước mắt, bà ta cũng thấy vô cùng chói lóa.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, nhị điện hạ cầu kiến!”
Tiểu thái giám ngoài cửa điện vào trong bẩm báo.
Cung Hi Vương phạm sai lầm, bị huỷ bỏ phong hào, nên bây giờ mọi người đều gọi hắn ta là nhị điện hạ.
Hoàng đế chau mày: “Đã giam nó lại rồi, tại sao nó còn tiến cung?”
Tiểu thái giám đáp lời: “Hồi Hoàng Thượng, nhị điện hạ một bước đi một cái dập đầu vào cung.”
Đại Tấn có một quy định bất thành văn, nếu dân chúng dân gian có oan ức thì có thể thực hiện một bước đi một cái dập đầu đến trước cửa cung, đánh trống cầu kiến đương kim hoàng thượng.
Nhị hoàng tử chọn dùng phương pháp này, quả thật là không thể bắt lỗi.
Hoàng đế có hơi bị đả động, nói thế nào thì đây cũng là nhi tử thân sinh của ông ta, vì muốn chúc thọ cho ông ta mà còn quỳ vào cung như vậy.
“Tuyên!”
Hoàng đế ra lệnh, Sở Mặc từ ngoài cửa đi vào.
Đồng tử Hoàng Hậu co chặt, Sở Mặc phạm sai lầm lớn như vậy, tại sao Hoàng Thượng còn nguyện ý cho hắn ta cơ hội thứ hai.
Còn bà ta, bà ta chẳng làm gì sai cả, cả đời cẩn trọng, vì Hoàng Thượng chưởng quản hậu cung to lớn như vậy, nhưng Hoàng Thượng lại muốn cho một người khác tới thay thế bà ta.
Bà ta cảm thấy bản thân thật đáng buồn.
“Nhi thần tới chúc thọ phụ hoàng!” Sở Mặc quỳ dưới đất: “Nhi thần bị giam cầm trong vương phủ, không thể mua được tranh chữ quý trọng nên đã cùng tú nương trong phủ học thêu thùa may vá, đích thân thêu cho phụ hoàng một bộ áo trong, hy vọng chiếc áo này có thể chống đỡ phong hàn, để phụ hoàng không bị ốm đau quấy nhiễu.”
Cao công công nhận lấy bộ xiêm y kia rồi đưa tới trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế cẩn thận vuốt ve chiếc áo trong không tính là tinh xảo kia, ngây người một lúc lâu.
Ông ta đã nhìn thấy rất nhiều thọ lễ tinh xảo, trân bảo quý giá nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhận được một món lễ vật giản dị như vậy ở tiệc mừng thọ, đây cũng là lần đầu tiên có nhi tử đích thân làm xiêm y cho ông ta.
Bàn tay của nam nhi vốn dùng để viết chữ đọc sách, thế mà nhi tử của ông ta lại dùng nó để thêu thùa.
Hoàng đế tràn đầy cảm khái: “Mặc nhi có lòng, nếu đã tới thì ngồi lại dùng bữa đi.”
Cao công công vội vàng sai người dọn một chiếc bàn ở vị trí nằm trước Sở Dực một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận