Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 312 -

Vân Sơ lắc đầu.
Đời trước, lúc nàng qua đời, Thái Tử yếu thế, phải dựa vào Hoàng Hậu chèo chống, bị thay thế là chuyện sớm hay muộn, Thái Tử ngã, e là Đỗ gia cũng sẽ...
Nàng sống lại một đời nhưng đời trước dương thọ quá ngắn, chỉ biết vị hoàng tử nào sẽ bại nhưng lại không biết ai là người sẽ ngồi lên vị trí kia.
Đối với nàng mà nói, lựa chọn thuyền nào cũng đều phụ thuộc vào vận mệnh, vô ý một chút là thua cả ván cờ.
“Nói mấy chuyện này làm gì?” Đỗ Lăng đổi đề tài: “Đây không phải chuyện nữ nhân chúng ta nên nhọc lòng, ngươi giúp ta nhìn xem trang sức cài tóc của ta còn có thể chỉnh cho đẹp hơn không.”
Vân Sơ không thể không bội phục sự vô tâm của khuê mật này, nàng bật cười nói: “Đã rất hoàn mỹ.”
“Đứng chung với mỹ nhân đệ nhất kinh thành như ngươi, ta cũng phải chú trọng bề ngoài một chút chứ, kẻo lại không so được với ngươi.” Đỗ Lăng chỉnh tóc: “Đúng rồi, hôn sự của Tiểu Anh đã định rồi.”
Trượng phu tương lai của Đỗ Anh là nhi tử của Tả phó đốc, quan Tam phẩm của Đốc Sát Viện, cũng là một dòng dõi không tệ.
Vân Sơ nghĩ nghĩ, cũng không nhớ ra kết cục của gia tộc này thế nào, nhưng kiểu gì cũng tốt hơn trở thành An Tĩnh Vương phi.
Hai người cứ trò chuyện như vậy, đủ thứ chuyện trời nam biển bắc, nói mãi nói mãi, cuối cùng cũng tới Yến Sơn.
Đây là đất của hoàng gia, mùa thu hằng năm đều tới đây săn thú, núi rừng đã được dọn dẹp từ trước, xua đuổi hổ báo dã thú, chỉ để lại một số động vật ăn cỏ, gà rừng thỏ rừng.
Bọn hạ nhân bắt đầu hạ trại, nhóm chủ tử thì bắt đầu chuẩn bị cho công tác săn thú.
Vân Sơ yên lặng đứng ngoài, nàng không rõ tại sao đám người này lại nhiều năng lượng như thế, ngồi xe ngựa cả ngày, xóc nảy đến mức cơ thể như muốn rời ra từng mảnh, vậy mà vẫn còn sức đi săn thú sao...
Hoàng Thượng ngồi trên lưng ngựa nói: “Cách thời điểm mặt trời xuống núi còn khoảng một canh giờ, cho thời gian một nén nhang, ai săn được nhiều con mồi nhất thì sẽ nhận được phần thưởng của trẫm.”
Hoàng tử và nhóm trọng thần, còn có đám công tử thế gia hò reo cổ vũ, vô cùng náo nhiệt.
Vân Sơ thấy An Tĩnh Vương đang đi sau Hoàng Thượng, mặc xiêm y cưỡi ngựa, thần thái sáng láng, cặp mắt của Tạ Phinh cứ như mọc trên người An Tĩnh Vương.
Nàng còn thấy Bình Tây Vương đứng trong nhóm hoàng tử, thân hình của Bình Tây Vương quá mức nổi bật, các hoàng tử khác đều theo văn, Thái Tử tài cao bát đẩu, nhị hoàng tử hiền danh vang xa, tứ hoàng tử trông khá gầy ốm, các hoàng tử khác vẫn còn nhỏ...
Thân hình Bình Tây Vương đĩnh đạc cường tráng chứ không phải hung dữ, là vĩ đại chứ không phải thô to, vừa nhìn đã biết đây là người tập võ...
Nàng đang nhìn thì ánh mắt của nam tử đột nhiên hướng về phía nàng.
Nàng cả kinh, bản thân lại mất khống chế nhìn Bình Tây Vương lâu như vậy.
Nàng vội nở nụ cười, chỉ sang bên cạnh, nhắc Bình Tây Vương hai hài tử đã được Tề ma ma đưa đi.
Bình Tây Vương cong môi, cũng cười đáp lại.
“Tam đệ?” Cung Hi Vương nhìn về phía hắn, không nhịn được nói: “Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy tam đệ cười.”
Lão tam trước giờ vẫn trưng ra bộ dáng lạnh nhạt, đương nhiên cũng có lúc cười, không phải cười lạnh thì là cười nhạt, dù sao ý cười cũng không chạm tới đáy mắt.
Mà nụ cười này lại tràn ngập ý vui từ trong ra ngoài, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận