Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 916 - Đại kết cục 2

Đại kết cục 2
Sở Trường Sinh không mời tự đến khiến người Tề gia vô cùng sợ hãi, vội vàng mời người vào trong an tọa.
Nàng ấy tới đây vốn để tăng thể diện cho Tạ Nhàn nên không hề khách sáo ngồi ở vị trí phía trên, ăn no lưng bụng thì lập tức chạy tới tân phòng.
Một đám phụ nhân Tề gia cũng chui vào tân phòng nói chuyện với Tạ Nhàn, thuận tiện giới thiệu người Tề gia cho Tạ Nhàn biết, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Sở Trường Sinh cũng không vào trong quấy rầy, nàng ấy dắt ngựa rời khỏi Tề gia.
Ngựa này là khi nàng ấy cập kê, phụ hoàng cùng mẫu hậu đã nhờ người đưa từ phương nam về đây cho nàng ấy, là một chú ngựa rất dịu ngoan, nàng ấy vô cùng yêu thích.
Cả năm đều bị vây ở trong cung, vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài, tự nhiên cũng muốn ra ngoài dạo một chút, ca ca thích ăn vịt bát bảo, chi bằng mua một con về cho ca ca, tiểu tử Giác ca nhi kia thích ăn hạt dẻ ngào đường của một lão ông ở đầu đường, cũng có thể mua về một ít...
Nàng ấy dắt ngựa đi đến đầu đường thì lại thấy một đám người vây trước sạp hạt dẻ ngào đường kia.
Một cụ ông nằm vật dưới đất, mặt mày trắng bệch.
“Ai nha, Lý đại gia làm sao vậy, không phải là đại nạn tới rồi đó chứ.”
“Người đã bảy mươi tuổi mà ngày nào cũng phải ra đây bày hàng bán hạt dẻ, sống cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
“Nói bậy gì đó, Lý đại gia còn một nhi tử ngốc phải nuôi, nếu lão nhân gia đi rồi thì ngốc tử cũng sống không lâu đâu.”
Trong tiếng nghị luận của mọi người, một nam tử trẻ tuổi đi vào.
Hắn đang muốn ngồi xuống xem tình huống của lão nhân thì bị một người dân nhiệt tình chặn lại: “Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, trước khi lang trung tới đây, đừng ai đụng tới Lý đại gia.”
Giọng nói của nam tử cũng như vẻ bề ngoài của hắn, ôn tồn lễ độ: “Ta chính là đại phu.”
“Ngươi là đại phu sao, trông trẻ quá.”
“Đúng vậy, thoạt nhìn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn là một hài tử, sao có thể là đại phu chứ.”
“Hài tử, Lý đại gia đã khổ cả đời, ngươi cũng đừng gây sự nữa.”
Nam tử kiên trì nói: “Ta thật sự hiểu biết y lý, để ta thử một lần đi.”
Mặt mày hắn đoan chính, ánh mắt thanh minh khiến không ít người tin phục, vì thế mà tránh sang một bên cho hắn bước tới.
Nam tử ngồi xổm xuống, vươn ngón tay dài như ngọc đặt lên mạch đập của Lý đại gia, nhìn bựa lưỡi của ông ấy, chân mày nhíu chặt của hắn lập tức dãn ra, cười nói: “Không sao, vấn đề nhỏ thôi.”
Hắn nói xong thì lấy một gói giấy từ trong tay áo ra, lấy ra một thứ rất giống kẹo muốn bỏ vào miệng Lý đại gia.
“Hài tử, ngươi đừng xằng bậy, đừng có cái gì cũng nhét vào miệng người ta.”
“Đừng có nói với bọn ta viên kẹo này có thể cứu người đấy.”
“Đúng là buồn cười.”
Nam tử nhíu mày: “Người bệnh tâm tỳ yếu nhược, mạch đập nhanh, rõ ràng là bị hạ đường huyết, ăn một viên kẹo là đỡ ngay thôi.”
“Quá buồn cười.”
“Lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này.”
“Nếu một viên kẹo ngọt có thể chữa được bệnh thì cần gì phải uống mấy thứ thuốc đắng ngắt kia?”
“Ai, sao hài tử nhà ngươi không nghe khuyên bảo vậy...”
Chỉ thấy nam tử kia dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhét viên kẹo vào miệng Lý đại gia.
Người xung quanh lập tức mở mồm khiển trách hắn.
Bỗng nhiên, một âm thanh thiếu nữ vang lên: “Ông ấy tỉnh, Lý đại gia tỉnh rồi.”
Người vừa nói chuyện chính là Sở Trường Sinh.
Từ nhỏ nàng ấy đã thích yên tĩnh nhưng càng lớn lại càng thích xem náo nhiệt, đặc biệt là đã nghẹn ở trong cung lâu ngày, đương nhiên cũng muốn xem những chuyện hiếm lạ.
Nàng ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm Lý đại gia, khi nhìn thấy ngón tay của Lý đại gia giật giật, nàng ấy đã biết là người sắp tỉnh rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ấy nghe tới chuyện một viên kẹo có thể cứu người.
Nàng ấy không tự chủ nhìn về phía nam tử vừa cứu người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận