Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 23 -

Sáng sớm kinh thành rộn ràng nhốn nháo.
Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An ngồi xe ngựa, bề ngoài của hai phụ tử như đúc từ một khuôn, cả khí chất cũng không khác nhau là bao.
Đi qua con phố phồn hoa nhất, xe ngựa tiến vào đoạn đường hoàng kim của kinh thành, người nơi này đều là đại quan quý nhân, thấp nhất cũng là đại quan Nhị phẩm.
“Đợi lát nữa vào Vương phủ, con phải cẩn thận từ lời nói tới hành động.” Tạ Cảnh Ngọc dặn dò: “Vương phủ nhiều quy củ, con còn nhỏ, đừng hở chút là mở miệng nói chuyện.”
Tạ Thế An gật đầu: “Phụ thân, con nhớ rồi.”
Hai người đến trước cửa Vương phủ, Tạ Cảnh Ngọc vừa muốn bước lên bậc thang thì hai thị vệ canh giữ hai bên cửa đã lạnh lùng nói: “Người nào, tới làm gì, có bái thiếp không?”
Tạ Cảnh Ngọc chắp tay nói: “Ta là Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc, hôm trước tiện nội va chạm với tiểu thế tử của quý phủ, hôm nay ta tới đây để tạ lỗi.”
“Nói vậy là không có thiếp mời?” Hộ vệ hất cằm nhìn hắn ta: “Ngươi đứng chờ đi, ta vào trong thông báo.”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc có chút khó coi.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là quan Ngũ phẩm của triều đình mà trên mặt tên hộ vệ này lại viết rõ rành rành hai chữ xem thường, còn bảo hắn ta đứng chờ ở cổng lớn, sao có thể hạ nhục hắn ta như vậy.
“Thì ra đây chính là quan Tam phẩm trước cửa nhà Tể tướng.” Tạ Thế An nhẹ giọng nói: “Tằng tổ phụ là tú tài, tổ phụ là cử nhân, phụ thân thi đậu Trạng Nguyên, chỉ mới năm năm đã thành quan Ngũ phẩm của triều đình, đến thế hệ của con, nhất định Tạ gia sẽ trở thành tân quý, nhưng có như vậy thì con cũng không để nô bộc Tạ gia khinh thường bất cứ ai.”
Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy rất an ủi: “Không uổng công vi phụ dạy dỗ con.”
Hai người đang nói thì nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, cả hai im lặng, bày ra bộ dáng cung kính.
Một hài tử trắng nõn bước ra, chính là tiểu thế tử vừa tròn bốn tuổi của phủ Bình Tây Vương.
Vừa thấy hai người đứng chờ ngoài cửa, gương mặt tinh xảo tràn đầy chờ mong lại chuyển thành phẫn nộ.
“Bái kiến thế tử.” Tạ Cảnh Ngọc nâng lồng sắt trong tay lên: “Đây là dế mèn cực kỳ khó tìm, tính tình hung dữ, cực kỳ hung hãn, mời thế tử xem qua.”
Tiểu gia hỏa bước xuống bậc thang, nhận lồng sắt, sau đó đột nhiên quăng đi.
“Con dế mèn này khó coi chết đi được, ta không thích!” Tiểu thế tử vô cùng tức giận, chỉ vào mũi Tạ Cảnh Ngọc nói: “Trở về nói cho nữ nhân kia, bảo nàng ấy đích thân tới Vương phủ!”
Dế mèn kiểu nào mà nó chưa từng thấy qua, nó chỉ muốn nữ nhân kia tự tay đưa dế mèn tới đây.
Nghĩ đến nữ nhân nó đụng phải ở tiệm trà hôm đó, hốc mắt thằng bé bỗng dưng đỏ lên, không biết vì sao nó chỉ muốn gặp nàng.
Càng tủi thân thì lại càng tức giận, nó lớn tiếng nói: “Ngươi đi nói với nàng, nếu nàng không tới thì ta sẽ tới tìm nàng!”
“Con muốn đi tìm ai?”
Một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một con hãn huyết bảo mã ngừng trước cửa phủ, một nam tử mặc quan phục triều đình màu tím đen xoay người xuống ngựa.
Tạ Cảnh Ngọc xoay người, khom lưng thật thấp: “Hạ quan bái kiến Vương gia, thỉnh an Vương gia!”
Đây là lần đầu tiên hắn ta ở gần Bình Tây Vương như thế.
Đây là cơ hội rất tốt để kết giao với Bình Tây Vương.
Nhưng mà.
Bình Tây Vương cũng không thèm nhìn hắn ta, chỉ bước lên phía trước xách tiểu hài tử kia lên.
Ngữ điệu của hắn vô cùng trầm thấp: “Con vừa nói con muốn đi tìm ai?”
“Phụ vương...” Tiểu gia hỏa rụt cổ: “Con, con không có tìm ai hết, phụ vương ngài nghe lầm rồi.”
Nam nhân cười lạnh, nhấc tay ném hài tử vào ngực gia đinh: “Nếu nó rời khỏi Vương phủ một bước thì đám hạ nhân các ngươi cũng đừng bước vào cửa Vương phủ nữa.”
Hắn nói xong thì quay đầu nhìn Tạ Cảnh Ngọc: “Hài tử nói đùa thôi, Tạ đại nhân đừng xem là thật, sau này đừng tới nữa.”
Tạ Cảnh Ngọc còn muốn nói gì đó thì Bình Tây Vương đã rảo bước đi vào Vương phủ.
Hai thị vệ lập tức đóng chặt cửa.
Tạ Cảnh Ngọc vô cùng thất vọng.
Cơ hội tốt như thế mà hắn ta không thể bắt lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận