Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 322 -

Tạ Phinh bị đánh đến mức choáng váng, giải thích theo bản năng: “Không, không liên quan tới ta...”
Lần nào Đức phi cũng tỏ thái độ với nàng ta, nàng ta nào dám đi tìm Đức phi.
Đức phi vừa oan ức vừa tức giận, phát tiết hết tất cả lên đầu Tạ Phinh, Tạ Phinh cảm giác mặt mình đã bị vả cho sưng lên.
Mãi đến khi cửa Ngự Thư Phòng mở ra, Cung Hi Vương bước ra ngoài thì Đức phi mới dừng động tác, lớn tiếng khóc ròng: “Hoàng Thượng, lão tứ oan uổng, nhất định là có người vu hãm hắn, cầu xin Hoàng Thượng đừng vội kết luận...”
Cung Hi Vương ý bảo thái giám đóng cửa, từ trên cao nhìn xuống Đức phi, thở dài nói: “Đã phát hiện một lượng lớn thư từ tứ đệ lui tới với người giang hồ trong thư phòng của hắn, lần ám sát ở Yến Sơn này đã được ủ mưu từ nửa năm trước... Phụ hoàng bây giờ cũng thương tâm khổ sở, không muốn gặp bất kỳ ai, Đức phi nương nương vẫn nên về cung của mình trước đi.”
Tạ Phinh không thể nào tin được.
Nửa năm trước An Tĩnh Vương đã âm mưu tạo phản, mà nàng ta chỉ vừa đính hôn với An Tĩnh Vương vào bốn tháng trước, một tháng trước mới trở thành An Tĩnh Vương phi.
Nếu sớm biết như vậy...
Nhưng trên đời này không có sớm biết.
Đây là con đường nàng ta tự mình chọn, đi tới đường cùng cũng là do nàng ta gieo gió gặt bão.
Nhưng nàng ta không cam lòng... Nàng rõ ràng nàng ta không biết gì hết, bản thân cũng chỉ mới mười ba tuổi, nàng ta và An Tĩnh Vương vẫn chưa phát sinh quan hệ, tại sao nàng ta lại bị vạ lây...
“Nhị điện hạ, lão tứ luôn thân cận với ngươi, ngươi giúp lão tứ cầu tình được không?”
Đức phi bất chấp tôn nghiêm của hậu phi, duỗi tay bắt vạt áo của Cung Hi Vương, nghẹn ngào cầu xin.
Cung Hi Vương khom lưng, nhẹ nhàng đỡ cánh tay Đức phi: “Chờ trước tìm được tứ đệ, ta tất nhiên sẽ cầu tình cho hắn.”
Lúc hắn ta nói chuyện dù ngữ khí vô cùng dịu dàng nhưng trong mắt lại hiện ra một tia lạnh lẽo.
Nếu không phải lão tứ phát hiện mưu đồ bí mật của hắn ta và thuộc hạ thì hắn ta sẽ không xuống tay với lão tứ sớm như vậy...
“Đa tạ nhị điện hạ.”
Đức phi tiếp tục quỳ dưới đất.
Dù như thế nào thì bà ta vẫn phải quỳ gối ở đây, hy vọng Hoàng Thượng có thể mềm lòng mà xử nhẹ.
Tạ Phinh cũng chỉ có thể quỳ theo.
Quỳ từ lúc hừng đông cho tới khi trời tối, rồi lại từ lúc trời tối cho tới bình minh ngày hôm sau.
Cửa Ngự Thư Phòng luôn có người ra vào nhưng hai người bọn họ cứ như bị cho vào quên lãng.
Tạ Phinh cảm thấy rất mệt, rất đói bụng, rất khát, nàng ta muốn đào tẩu... nhưng Đức phi vẫn quỳ không nhúc nhích, nàng ta cái gì cũng không dám nói, cũng không dám làm...
Tới buổi chiều, Sở Dực đưa theo một đoàn người bước vào Ngự Thư Phòng.
Đức phi chậm chạp ngẩng đầu nhìn, lúc nhìn thấy bốn thị vệ nâng một người đi vào trong, lồng ngực bà ta bỗng nhiên co rút lại.
Bà ta không dám nhìn, chỉ có thể mấp máy môi: “Tam điện hạ, tìm được lão tứ không?”
Sở Dực không nói gì, cất bước đi lên bậc thang vào Ngự Thư Phòng.
Một lúc sau đã thấy hoàng đế rời khỏi Ngự Thư Phòng, cặp con ngươi sắc bén nhìn về phía người đang nằm dưới đất, toàn thân bị vải bố xám che phủ.
“Phụ hoàng, đây là tứ đệ.” Sở Dực trầm mặc nói: “Nhi thần đã tìm ngỗ tác khám nghiệm, tứ đệ chết vào khoảng giờ Thìn.”
“Không!!!”
Đức phi gân cổ lên hét lên.
Bà ta đột nhiên đứng lên, muốn bước về phía trước nhưng vì quỳ đã lâu, hai chân cứng còng, toàn thân lập tức đổ rạp, bà ta bắt đầu kéo lê hai chân bò qua chỗ người đang nằm kia.
Bà ta vươn tay, run rẩy vén tấm vải bố, nhìn thấy một gương mặt đầy vết thương rỉ máu.
“Con của ta...”
Đức phi tê tâm liệt phế rống lên, nhào qua vuốt mặt nhi tử, nước mắt tuôn ra như suối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận