Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 585 -

“Sơ nhi, nếu nàng không xuất hiện đúng lúc thì có lẽ ta sẽ cô độc cả đời.”
Âm thanh của Sở Dực tràn ngập nhu tình.
“Cưới được nàng là đời ta đã viên mãn, sẽ không cưới thêm trắc phi, thứ phi thị thiếp gì cả, tam thiên nhược thủy, ta chỉ cần một mình nàng là đủ.”
Vân Sơ than nhẹ: “Nhưng như vậy thật không công bằng với chàng, ta đã từng gả một lần, mà chàng...”
“Ta được trời cao chiếu cố mới cưới được nàng.” Sở Dực ôm chặt nàng: “Sơ nhi, đừng nghĩ như vậy, nàng xem nhẹ bản thân khiến lòng ta rất khổ sở.”
Vân Sơ được hắn ôm chặt vào lòng, tiếng tim đập nhanh của hắn cứ như vậy vọng vào tai nàng.
Nàng cảm nhận được sự buồn bã trong lòng hắn.
Nàng buông Sở Dực ra: “Xin lỗi, ta không nên thử chàng.”
Nàng thừa nhận bản thân là người ti tiện, từng trải qua chuyện của Tạ Cảnh Ngọc, sâu trong nội tâm nàng luôn nghĩ đã là nam nhân thì sẽ không từ chối nữ nhân tự dâng đến cửa.
Nàng nghĩ xử lý một Đinh Đông này thì sẽ còn có vô số Đinh Đông khác nên mới cho Đinh Đông cơ hội.
Là nàng coi thường nam nhân trước mặt này.
Nàng thấy Sở Dực nhíu mày, cảm thấy bản thân hơi quá đáng, nàng ngập ngừng mở miệng: “Sở Dực...”
“Ta đang nghĩ có phải là ta làm quá ít nên mới khiến nàng cảm thấy không an toàn, chỉ vì một hạ nhân mà đã sinh ra ý niệm hoang đường, đây là lỗi của ta.” Sở Dực nghiêm túc nhìn nàng: “Dực lang sẽ vĩnh viễn là Dực lang của một mình nàng.”
Gương mặt của Vân Sơ lập tức ửng đỏ.
Nàng biết, đời trước hắn cũng không chịu cưới thê tử, mỗi một câu hắn nói đều là sự thật.
Trái tim của nàng như được lấp đầy.
Dùng bữa tối xong, Vân Sơ cùng hai đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, Sở Dực lại tới thư phòng một chuyến.
Hắn vừa tới cửa thư phòng thì Nhĩ ma ma đã tìm tới, nôn nóng nói: “Vương gia, Đinh Đông ở bên ngoài coi sóc cửa hàng hai năm, phương diện quy củ quả là có chút sơ sót, nhưng con bé thật lòng muốn hầu hạ Vương phi, xin Vương gia cho nó thêm một cơ hội.”
Bà ta thật hận không thể tát cho nữ nhi một cái.
Mới hồi phủ ngày đầu tiên đã đong đưa trước mặt Vương gia, sợ người khác không nhìn ra ý đồ của mình sao?
Vương gia nói “học xong quy củ rồi đến” chính là vừa hồi phủ ngày đầu tiên đã bị đuổi đi, trở thành trò cười của tất cả mọi người.
“Vương gia, Đinh Đông từ nhỏ đã hầu hạ trong phủ mười mấy năm, chỉ có hai năm này là không ở vương phủ, nó luôn trung thành với Vương gia...” Nhĩ ma ma khổ tâm nói: “Là lão nô không quản giáo nó đàng hoàng, đều là lão nô sai, xin Vương gia nể tình ngài bú sữa của lão nô lớn lên, cho nó thêm một cơ hội.”
Sở Dực thờ ơ mở miệng: “Sữa của ma ma nuôi bổn vương lớn, ma ma cảm thấy bản thân có thể sử dụng phần công lao này mấy lần?”
Nhĩ ma ma lập tức run lên, bà ta ý thức được bản thân đã lỡ lời.
Lấy công lao áp chế Vương gia là một nước cờ sai hoàn toàn.
Vương gia sẽ không khiến bà ta mất mặt, nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.
“Nếu ma ma đã mở miệng thì tạm thời cho nàng ta ở lại.” Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Giáng làm nha đầu tam đẳng.”
Nhĩ ma ma không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu nói: “Vâng!”
Chờ Sở Dực vào thư phòng, bà ta lập tức trở về viện tử, lại nhìn thấy nữ nhi đang ngồi trên ghế mây, sai một tiểu nha đầu đấm lưng, bà ta lập tức giận sôi máu: “Cuộc sống của ngươi còn thoải mái hơn cả cô nương nhà bình thường, thật sự xem mình là chủ tử sao.”
Đinh Đông cho tiểu nha đầu lui xuống, kéo Nhĩ ma ma hỏi: “Vương gia có cho con ở lại không?”
“Vương gia cho ngươi ở lại nhưng chỉ có thể làm nha đầu tam đẳng.” Nhĩ ma ma lạnh lùng nói: “Làm nha đầu ở trà gian không muốn thì sau này cứ làm nha đầu thô sử đi, cái này gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận