Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 572 -

“Mẫu thân, con không muốn ở sân viện riêng, một chút cũng không muốn.” Tiểu gia hỏa dựa sát vào Vân Sơ nói: “Con mới năm tuổi, vẫn là một hài tử, ở một mình sẽ sợ, con muốn ngủ cùng nương.”
Sở Trường Sinh gật đầu: “Hôm nay... con và ca ca, ngủ, ngủ ở chỗ này.”
Hai mắt Sở Dực tối đen, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Vân Sơ đã ôm hai đứa nhỏ nói: “Được thôi, đêm nay hai đứa ngủ với nương.”
“Ta thì sao?” Sở Dực đen mặt hỏi: “Ta ngủ ở đâu?”
“Ai da phụ vương, ngài ngủ ở đâu cũng được mà.” Sở Hoằng Du nghiêng đầu nói: “Nếu thật sự không có chỗ ngủ thì đến viện tử của con đi, Trịnh ma ma nói sân viện của con ở Quan Tinh Các.”
Sở Dực: “...”
Vân Sơ không khỏi bật cười.
Thính Tuyết và Thính Phong cùng hầu hạ Vân Sơ trang điểm thỏa đáng.
Hai người ôm theo hai đứa nhỏ vào cùng tạ ơn.
Xe ngựa nhanh chóng tới cửa hoàng cung, Ân phi đã cố ý sắp xếp cỗ kiệu, hai đứa nhỏ được đưa lên kiệu, đầu tiên sẽ phải tới Khôn Ninh Cung tạ ơn.
Hoàng Hậu lộ vẻ tươi cười ôn hòa, uống cạn ly trà Vân Sơ dâng lên rồi ban thưởng theo quy củ.
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”
Vân Sơ hành lễ nhận thưởng, sau đó lấy một đôi giày trong tay nha hoàn đặt vào tay Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu nhìn nhìn, tỏ vẻ rất thích.
Đây cũng chỉ là thủ tục thông thường, hai bên cũng xem như có một buổi trò chuyện vui vẻ.
Tiếp theo là sẽ đến Trường Thu Cung của Ân phi để thỉnh an.
Bọn họ đang muốn rời đi thì một tiếng khóc thất thanh từ bên ngoài điện vọng vào.
“Hoàng Hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho lão lục...” Nguyên phi khóc lớn bước vào, son phấn trên mặt đều đã lấm lem, hoàn toàn không phải là giả bộ.
Hoàng Hậu liếc mắt một cái là đã nhìn ra tính nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng nói: “Nguyên phi muội muội, xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua lão lục đến tham dự hôn lễ của lão tam, buổi tối trên đường về vương phủ đã xảy ra chuyện.” Nguyên phi vừa khóc vừa thở hổn hển: “Thần thiếp cũng chỉ mới nhận được tin tức, một bên tai của lão lục bị người ta cắt xuống rồi... Lão lục chính là huyết mạch của hoàng thất, sao có người dám ở dưới chân thiên tử động thủ với huyết mạch hoàng thất...”
Sở Hoằng Du và Sở Trường Sinh sợ tới mức rụt đầu lại, trốn vào lòng Vân Sơ.
Sở Dực nhíu mày: “Hỉ yến đã tan vào cuối giờ Dậu đêm qua, khi đó trên đường còn náo nhiệt, sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Hoàng Hậu trầm mặc: “Nguyên phi, ngươi theo bổn cung đi gặp Hoàng Thượng.”
Bà ta là mẫu nghi một nước, là đích mẫu của tất cả hoàng tử, hoàng tử xảy ra chuyện thì bà ta cũng khó thoát khỏi liên can, cần phải ra mặt giải quyết chuyện này.
Nguyên phi lau nước mắt: “Hoàng Thượng còn đang thượng triều, nếu không phải như thế thì thần thiếp đâu cần chạy tới chỗ Hoàng Hậu nương nương.”
“Vậy thì đến cửa Kim Loan Điện chờ.”
Hoàng Hậu đứng lên đi ra ngoài, Nguyên phi lập tức đuổi theo.
Vân Sơ cùng Sở Dực cũng đưa hài tử rời khỏi Khôn Ninh Cung, trên đường đi tới Trường Thu Cung, Vân Sơ thấp giọng nói: “Chàng thấy chuyện này thế nào?”
Sở Dực chậm rãi nói: “Tính tình lão lục kiêu căng tự đắc, trước nay ở trong cung còn có quy củ ràng buộc, sau khi được phong vương dọn ra khỏi cung thì thường xuyên khinh nam bá nữ, bị người ta trả thù cũng dễ hiểu, chỉ là không biết người nào lại dám to gan như vậy.”
Vân Sơ gật đầu: “Lục hoàng tử Thành Vương xảy ra chuyện ngay ngày đại hôn của chúng ta, chàng hẳn cũng nên ra mặt điều tra một phen.”
Sở Dực nắm chặt tay nàng: “Thật vất vả mới có ba ngày nghỉ, ba ngày nay ta phải ở bên cạnh nàng, dù là chuyện gì thì cũng không quấy phá được ta.”
Gương mặt Vân Sơ lập tức đỏ lên.
Lúc ngẩng đầu thì đã thấy Trường Thu Cung ngay trước mắt, nàng vội vàng rút tay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận