Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 455 -

Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Vân Sơ không ngủ được nên dứt khoát khoác xiêm y, cầm sách đi tới đại sảnh.
Đọc sách một hồi thì có chút mệt mỏi, đầu óc choáng váng.
Nàng lại bảo nha hoàn lấy sổ sách, nghiêm túc xem sổ, càng xem càng có kinh thần.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ một hồi đã qua nửa đêm.
Sự lo lắng trong lòng nàng càng ngày càng trầm trọng.
Nàng cho rằng đời này ngoài lo lắng cho Vân gia cùng hai đứa nhỏ thì nàng sẽ không quan tâm tới ai nữa.
Nhưng lúc này lại vì một người mà mất ngủ.
Hẳn là nàng sợ Du ca nhi cùng Trường Sinh sẽ thương tâm vì mất đi phụ thân, giống như khi trước hai đứa nhỏ không có mẫu thân vậy...
“Tiểu thư, cách vách có động tĩnh!”
Thính Tuyết vừa nghe được tiếng động đã đi vào thông báo.
Vân Sơ buông sổ sách, đứng dậy đi tới chỗ cổng tò vò, lập tức nghe thấy tiếng mở cửa ở phía bên kia.
Nàng thấy hai thị vệ đang vội vàng nâng cáng đi vào nội thất, người trên cáng chính là phụ thân của bọn nhỏ, Bình Tây Vương.
Trái tim trong lòng ngực nàng co rút, nàng cố gắng nhẫn nhịn, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại mấy người tâm phúc thì mới dám bước qua.
“Vân tiểu thư.”
Trình tổng quản thấy nàng tới thì vội vàng khom lưng hành lễ.
Vân Sơ còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Sở Dực từ nội thất vọng ra: “Trình tổng quản, ai tới?”
Sao hắn lại nghe được tiếng của Vân tiểu thư nhỉ.
Cổng tò vò này đã được xây nhiều ngày như vậy, Vân Sơ chỉ tới viện tử của hắn vào hôm chuyển nhà, ngoài ra chưa từng tới đây một lần nào khác.
Hơn nữa bây giờ đã qua giờ Tý, hẳn là nàng và hai đứa nhỏ đã ngủ từ lâu, sao có thể xuất hiện ở đây.
Sở Dực nghĩ chắc là bản thân vừa mới uống thuốc nên mới sinh ra những ý niệm hoang đường.
“Là ta.”
Bên ngoài truyền đến một giọng nữ lanh lảnh.
Sở Dực đột nhiên ngồi dậy, không cẩn thận đụng tới miệng vết thương, đau hít hà một hơi.
Trình tổng quản sốt ruột, vội vàng đẩy cửa phòng ngủ.
Vân Sơ thấy Sở Dực đang nằm trên giường.
Nam nhân không mặc áo, trên ngực là một vòng băng gạc, vải bố trắng vừa quấn lên đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Nàng lập tức thu hồi tầm mắt, nghiêng người dò hỏi: “Vương gia vẫn ổn chứ?”
“Không có gì lớn.” Sở Dực cố gắng ngồi dậy: “Nhọc lòng Vân tiểu thư lo lắng.”
Trình tổng quản vội vàng đỡ hắn nói: “Vương gia, thái y nói không thể đứng dậy, mau nằm xuống, đừng khiến miệng vết thương nứt ra...”
“Không sao.”
Sở Dực lạnh lùng ngồi dậy.
Hắn cảm thấy bản thân thật sự quá mất mặt.
Không phải bị phạt trượng thì là ăn tát tay, bây giờ còn bị thổ phỉ thọc một đao.
Chắc chắn Vân Sơ sẽ cảm thấy hắn là một nam nhân vô dụng.
“Vân tiểu thư khuyên nhủ Vương gia đi.” Trình tổng quản sầu trắng râu: “Thái y nói thiếu chút nữa là đâm vào tim rồi, không tĩnh dưỡng cho tốt thì sau này tim sẽ dễ bị đau...”
Vân Sơ hãi hùng khiếp vía, lập tức nói: “Vương gia, ngài vẫn nên nghe thái y đi, nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày khang phục, bằng không Du ca nhi và Trường Sinh sẽ lo lắng.”
Âm thanh của nàng khiến Sở Dực không thể sinh ra bất kỳ ý niệm kháng cự nào.
Hắn vô cùng nghe lời nằm xuống.
“Ở đây còn có một chén thuốc, lúc nãy Vương gia không muốn uống.” Trình tổng quản bưng một chén thuốc đen tuyền từ trên bàn đặt vào tay Vân Sơ: “Đây là thuốc giảm đau, Vương gia cảm thấy không cần thiết, Vân tiểu thư khuyên nhủ một chút đi, lão nô đến tiền viện xem Trình Tự, tiểu tử kia cũng bị thương không nhẹ, không có ai ở bên cạnh chăm sóc...”
Trình tổng quản nói xong thì lập tức rời đi, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Vân Sơ nhìn chén thuốc trên tay, khựng lại hồi lâu rồi mới chậm rãi xoay người, ngẩng đầu, thong dong đi lên bậc thang, rảo bước đi vào phòng.
Nàng cầm chén thuốc đưa sang: “Vương gia bị thương, phải cố gắng nghỉ ngơi, uống thuốc cho dễ ngủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận