Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 470 -

Sau khi rửa tay, bọn nhỏ cầm y phục mặc vào, thật ra bọn nó luyến tiếc không muốn mặc nhưng lại sợ để ở đây sẽ bị người khác trộm đi nên mới dùng hết khả năng bọc hết lên người.
Bọn họ theo Vân Thấm đến đại sảnh dùng cơm.
Lúc lãnh chăn, bọn nó đã ngửi được hương vị của thịt, lúc này bước vào, hương vị kia đã ngào ngạt khắp nơi, mấy hài tử nhỏ tuổi không nhịn được chảy nước miếng rồi lại nuốt trở về, thèm không chịu được.
Sở Trường Sinh theo Vân Sơ đứng ở đằng trước phát thức ăn cho bọn nó.
Vân Sơ phụ trách múc cháo, Vân Thấm phụ trách múc đồ ăn, Trần Đức Phúc phụ trách múc canh, tiểu cô nương thì đặt một quả trứng gà đã luộc chín vào khay của mỗi người.
Mười mấy người được cô nhi viện thuê phụ trách duy trì trật tự, chăm sóc những hài tử nhỏ tuổi...
Bọn nhỏ lãnh cơm, ngồi xuống bàn, một hồi lâu sau bọn nó vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Bởi vì lo lắng bọn nhỏ không thích ứng nên ngày đầu tiên cô nhi viện đã nấu cháo loãng, trong cháo có thịt, lại thêm một chén canh xương hầm củ cải, còn có bí đỏ xà, lại thêm một quả trứng gà.
“Có thịt, thật sự có thịt, nhiều thịt như vậy, thơm quá!”
“Một chén cháo to như vậy, trước đây đủ cho ta ăn ba ngày đó, thật tốt quá!”
“Ta giữ lại quả trứng này, để dành lúc đói bụng thì ăn...”
Bọn nhỏ thật sự đã đói bụng rất lâu, một đám như gió rền sóng cuốn càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn.
Vân Sơ cùng và tiểu nữ nhi ngồi bên cạnh cũng ăn những món giống như vậy.
Trước nay Trường Sinh ăn uống rất ít, chẳng khác gì mèo con, lần nào cũng chỉ ăn hai ba miếng.
Nhưng hôm nay, Vân Sơ để ý thấy tiểu cô nương ăn hết một phần ba chén cháo to, còn húp hết một chén canh xương hầm củ cải, đương nhiên, con bé vẫn không ăn bí đỏ mà nó ghét nhất, trứng gà cũng ăn nhưng vẫn có vẻ không thích lòng đỏ trứng như trước.
Lúc này, một bàn tay lấm lem từ bên cạnh thò sang, cũng không phải cố ý để dơ như vậy, căn bản là đã rửa tay rồi nhưng nhất thời không thể rửa sạch bùn đất đã tích lũy nhiều năm.
“Ngươi không ăn mấy thứ này sao?”
Nam hài tám chín tuổi chỉ vào chén cháo loãng còn thừa, bí đỏ và lòng đỏ trứng, thật cẩn thận hỏi Sở Trường Sinh.
Hắn không dám ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương, bởi vì tiểu cô nương này quá mức sạch sẽ, da mặt sáng bóng, nhìn một cái cũng như đang khinh nhờn người ta.
Sở Trường Sinh xác thật là không ăn, con bé chậm rãi gật đầu.
Nhưng nam hài không có nhìn con bé, căn bản không biết con bé đã trả lời, còn tưởng rằng con bé từ chối cho nó số thức ăn này, đành phải mất mát rụt tay về.
Lúc này, Sở Trường Sinh đột nhiên giữ tay nó lại.
“Ta, ta...”
Tiểu cô nương có hơi sốt ruột, càng quýnh quáng thì lại càng nói không nên lời.
Con bé nhìn Vân Sơ cầu cứu, Vân Sơ cười cười, xoa đầu con bé, cổ vũ nó tự nói những gì mình muốn.
Sở Trường Sinh đành phải nỗ lực mở miệng: “Ta, ta không ăn, cho, cho ngươi.”
Nam hài kia vui vẻ ôm hết đồ ăn trên bàn về chỗ của mình.
Không phải là nó ăn chưa no mà nhiều năm đói khổ khiến nó không thể nào trơ mắt nhìn thức ăn sạch sẽ ngon lành như vậy bị vứt đi.
Nó ăn ngấu ăn nghiến, bỏ tất cả thức ăn vào trong miệng.
Cho dù nuốt không trôi thì nó cũng sẽ uống miếng nước cho dễ nuốt, đồ ăn vào bụng mới khiến nó thấy vững vàng.
Vân Sơ nhìn những hài tử khác.
Mấy hài tử ba bốn tuổi đang liếm chén, cho dù là một hạt cơm thì bọn nó cũng sẽ nhặt lên cho vào miệng.
Nàng nghĩ đến bản thân ngày thường, một ngày ba bữa đều dọn lên mười mấy món, sau khi nàng dùng cơm xong thì đều dọn xuống.
Thức ăn thừa hoặc là được hạ nhân xử lý hoặc là vứt bỏ, hình như nàng chưa từng để ý.
Ngay khoảnh khắc này, cảm xúc trong lòng Vân Sơ vô cùng phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận