Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 318 -

Doanh trướng vô cùng hỗn loạn, không ít phu nhân thiên kim sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhóm trọng thần vây quanh người hoàng thất, vòng ngoài cùng là Ngự Lâm Quân.
Vân Sơ thấy hai hài tử ở bên cạnh Ân tần, có ma ma bảo vệ nên cũng yên tâm.
“Sơ nhi, mới nãy con đã đi đâu?” Lâm thị bắt lấy tay Vân Sơ: “Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng con bị thích khách bắt đi.”
“Ở trong lều buồn quá, con ra ngoài giải sầu.” Vân Sơ trả lời: “Thực xin lỗi, làm nương lo lắng.”
Mọi người hoảng sợ chờ đợi khoảng nửa canh giờ thì đám thị vệ đi bắt thích khách cũng lần lượt trở về.
Người dẫn đầu là Bình Tây Vương, Sở Dực.
Ngựa của hắn dừng lại trước mặt đám người, hắn xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt hoàng đế: “Hoàng Thượng, nhi thần đã bắt sống ba tên thích khách, dẫn tới!”
Thị vệ phía sau đưa ba tên hắc y nhân bị trói chặt tới, ném bọn chúng xuống đất.
“Thích khách lớn mật, dám ám sát đương kim hoàng thượng!” Hoàng Hậu luôn đoan trang hiền thục lúc này lại giận dữ, cầm lấy chung trà ném vào đầu thích khách: “Nói, rốt cuộc là ai sai sử các ngươi!”
Nếu không phải một tiểu thái giám nhanh nhẹn kịp thời nghe thấy động tĩnh thì e là Hoàng Thượng đã bị giết chết ở Yến Sơn.
Tuy rằng đã bảo vệ được tính mạng nhưng cánh tay lại bị thích khách đả thương, thiên tử chảy máu, quốc gia lâm họa nên mới khiến Hoàng Hậu tức giận như thế.
Một đám thích khách im lặng không nói.
Cung Hi Vương bước lên, soát người thích khách, lấy ra một lệnh bài, trình lên: “Phụ hoàng, mời xem.”
Vừa thấy lệnh bài kia, sắc mặt Hoàng Thượng đột nhiên thay đổi: “Đây không phải lệnh bài của lão tứ sao, người đâu, hiện giờ đang ở đâu?”
“Hoàng Thượng, lúc nãy lão tử cũng theo Bình Tây Vương truy đuổi thích khách.” Đức phi khó tin nói: “Sao lệnh bài của lão tứ lại nằm trong tay thích khách, nhất định lão tứ đã xảy ra chuyện! Hoàng Thượng, mau phái người đi tìm lão tứ!”
“Vậy sao?” Cung Hi Vương mở miệng: “Từ khi trời tối ta đã không thấy lão tứ đâu, tứ đệ muội, ngươi biết lão tứ đi đâu không?”
Tạ Phinh ngây ngốc một hồi mới nhớ tứ đệ muội trong miệng Cung Hi Vương chính là nàng ta.
Nàng ta vội vàng bước ra, không hề nghĩ ngợi nói: “Sau khi buổi săn thú kết thúc, Vương gia đã rời khỏi doanh trướng.”
Nàng ta phải hỏi nha hoàn mới biết Vương gia đã vội vàng rời đi, không biết đã đi đâu, đi làm gì, Vương phi như nàng ta thật sự quá thất bại.
Nàng ta hơi hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Đức phi.
Nàng ta lúc này mới nhận ra hình như mình đã nói sai rồi.
Đức phi nói Vương gia truy bắt thích khách, nàng ta lại nói Vương gia đã sớm rời đi...
Cung Hi Vương chắp tay nói với hoàng đế: “Phụ hoàng, việc cấp bách lúc này là tìm được tứ đệ.”
Thái Tử trầm mặc nói: “Phụ hoàng, xin cho phép nhi thần đích thân thẩm vấn thích khách.”
Hoàng Thượng không lộ ra bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Chỉ có Hoàng Hậu biết Hoàng Thượng đã vô cùng tức giận.
Từ khi Hoàng Thượng ngồi lên vị trí này, đến nay đã mấy chục năm, chưa bao giờ bị hành thích, nếu không bị thương thì còn đỡ, nhưng đã đổ máu, chuyện này không thể cho qua dễ dàng.
Sở Dực mang theo một đám người đi tìm An Tĩnh Vương.
Thái Tử cùng Cung Hi Vương thẩm vấn ba tên thích khách trước mặt bàn dân thiên hạ.
Trong đó có một thích khách kịp thời cắn lưỡi tự sát, nếu không phải Cung Hi Vương nhanh tay thì hai tên còn lại cũng đã cắn lưỡi mà chết.
“Các ngươi phạm phải tử tội, đương nhiên là phải chết, nhưng cũng không thể chết dễ dàng như vậy.”
Thái Tử vỗ vỗ tay, thái giám Đông Cung bước lên chờ lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận