Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 647 -

Vân Sơ mím môi.
Đời trước, sau khi Vân gia bị trảm thì Đông Lăng xâm lấn Đại Tấn, Đại Tấn không có Trụ Quốc đại tướng quân, không còn người chống giặc, các thành trì ven biển phía đông rơi vào tay giặc, trở thành địa bàn của Đông Lăng, vùng duyên hải bị Đông Lăng đốt giết cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, dân chúng Đại Tấn khổ không nói nổi...
Khi đó, nàng từng rất hy vọng Hoàng Thượng suy nghĩ cho dân chúng mà buông tha Vân gia, để cha nàng ra tiền tuyến đánh đuổi Đông Lăng.
Nhưng Hoàng Thượng tình nguyện để dân chúng chịu khổ, tình nguyện để mấy trăm ngàn tướng sĩ không có chủ tướng chứ cũng không muốn cho Vân gia một cơ hội lập công.
Sau này Đông Lăng có tiếp tục thâu tóm được quốc thổ Đại Tấn hay không Vân Sơ cũng không biết, bởi vì khi đó nàng đã chết vì một ly rượu độc.
Vân Sơ cẩn thận hỏi thăm tình huống của Đông Lăng.
Hiện giờ Đông Lăng còn chưa cường thịnh như mấy chục năm sau, tiêu diệt Đông Lăng vào lúc này là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Sở Dực chỉ là một hoàng tử, không tới phiên hắn đưa ra quyết định này.
Nhà bọn họ ở lại Tuyền Thành hơn nửa tháng, sau đó ngồi thuyền lớn hồi kinh, về đến kinh thành thì cũng vừa lúc đón được trận tuyết đầu tiên trong năm.
Lúc bọn họ rời đi mới là đầu mùa hạ, bây giờ quay về đã là mùa đông rồi.
Vân Sơ phát hiện thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, nửa năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Chuyện đầu tiên phải làm khi hồi kinh là vào cung thỉnh an.
Cho người đưa Tạ Nhàn về nhà xong thì xe ngựa cũng không về vương phủ mà trực tiếp chạy tới hoàng cung, Vân Sơ và Sở Dực dắt hai đứa nhỏ xuống xe, đón tuyết đầu mùa, đi thẳng tới Khôn Ninh Cung.
Vừa hay hoàng đế cũng ở đó.
Sở Hoằng Du ào ào nhào qua: “Hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu, con rất nhớ mọi người.”
Sắc mặt hoàng đế vô cùng lạnh lùng.
Ông ta chỉ là bảo lão tam tạm thời ngưng công việc ở Công bộ, thế mà tiểu tử này lại quẳng gánh không làm thật, nói đi là đi, đi một lần hơn nửa năm.
Những hoàng tử khác rời kinh đều là đi làm việc còn lão tam thì lại đi du ngoạn.
Hoàng đế cười lạnh: “Ngươi còn biết trở về!”
Sở Dực chắp tay nói: “Nhi thần và thê tử phạm sai lầm, sợ ở lại kinh thành chọc phụ hoàng phiền chán nên mới xuôi nam, mong là phụ hoàng đã bớt giận.”
Hắn chính là nói chuyện Phương trắc phi của Thái Tử sinh non nửa năm trước.
Lúc này, Hoàng Hậu ôn thanh mở miệng nói: “Phụ tử với nhau nào có chuyện qua một đêm đã trở mặt thành thù, Hoàng Thượng đã sớm quên chuyện đó, có đúng không Hoàng Thượng?”
Hoàng đế nhếch môi: “Ngày mai con về Công bộ nhậm chức đi.”
Sở Dực cúi đầu: “Nhi thần phạm sai lầm, vẫn cần ăn năn hối cải, xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Hoàng đế lại càng lạnh hơn.
Ông ta chủ động bảo lão tam về triều là vì hiểu rõ chuyện Phương trắc phi sinh non không liên quan tới Vân Sơ, thế mà lão tam lại không muốn cúi đầu.
Sau đây, đây là muốn hoàng đế như ông ta nhận lỗi với nhi tức như Vân Sơ sao?
“Được, vậy ngươi cứ tiếp tục ăn năn cho trẫm!”
Hoàng đế lạnh lùng đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Hoàng Hậu thở dài nói: “Dực nhi, mấy tháng nay phụ hoàng con đã biết ông ấy trách lầm Sơ nhi, vị trí ở Công bộ vẫn còn giữ đó cho con, con đừng giận dỗi Hoàng Thượng nữa, cũng đâu tốt đẹp gì, Sơ nhi, con khuyên nhủ hắn đi.”
Vân Sơ cúi đầu nói: “Thiếp thân ủng hộ mọi quyết định của Vương gia.”
Hoàng Hậu lắc đầu, Vân Sơ tốt xấu gì cũng là đích trưởng nữ của phủ Tướng quân, tại sao sau khi trở thành Vương phi lại hoàn toàn đánh mất phong độ của đương gia chủ mẫu như vậy.
Vì một chuyện nhỏ như vậy mà đối nghịch với Hoàng Thượng, đặt vinh nhục của phủ Bình Tây Vương ở chỗ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận