Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 889 - Phiên ngoại – Sở Thụy 5

Phiên ngoại – Sở Thụy 5
Đi được hai bước, nàng ấy chậm rãi mở miệng: “Nghe nói Vân tiểu thư còn một ca ca?”
Nàng ấy vừa mới khóc xong, âm thanh có chút khản đặc.
“Đúng vậy, ta còn một vị đại ca.” Thiếu nữ lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Đại ca ta lợi hại lắm!”
Sở Tri Hạ cười nói: “Ta cũng nghe nói Vân thiếu gia rất ưu tú.”
Thật ra nàng ấy suốt ngày ru rú trong cung, hiếm khi ra cửa, căn bản chưa từng nghe qua chuyện của Vân đại thiếu gia, nhưng nàng ấy biết Vân gia là phủ Nhất phẩm tướng quân.
Phủ Nhất phẩm tướng quân hẳn sẽ không kém hơn Lục gia.
Nếu đã không thể gả cho người trong lòng thì chi bằng thay đổi suy nghĩ.
Thái Hậu nằm mơ cũng muốn giành lại giang sơn thuộc về phụ thân, bà ta vẫn luôn âm thầm trù tính, nếu Vân gia có thể ra sức giúp đỡ Thái Hậu...
Nghĩ đến đây, Sở Tri Hạ chỉ cảm thấy bi thương.
Thật ra nàng ấy chưa từng tán đồng việc làm của Thái Hậu, nhưng bây giờ ngoài chuyện này ra, dường như nàng ấy cũng không biết bản thân có thể làm gì.
Nàng ấy chậm rãi mở miệng nói: “Vân tiểu thư, đường này là đi đến Phật đường...”
Nàng ấy cười khúc khích: “Hẳn là Vân tiểu thư không quen đường trong cung, để ta đưa Vân tiểu thư đi tìm người Vân gia đi.”
Vân Sơ không nhịn được thè lưỡi.
Tuy nàng thường vào cung nhưng cũng chỉ từng đến một vài nơi, rời khỏi phạm vi đó là bắt đầu mê man.
Sở Tri Hạ đưa Vân Sơ quay về, nàng ấy muốn nhìn xem Vân đại thiếu gia là người thế nào, nếu có thể, nàng ấy nguyện ý tạo ra sự cố khiến Vân đại thiếu gia không thể không chịu trách nhiệm cưới nàng ấy làm thê tử...
Cả đoạn đường đi, nàng ấy đều vòng vo hỏi chuyện của Vân Trạch.
Khi sắp đến cửa đại điện tổ chức yến hội, một nữ tử từ phía đối diện đi tới, nàng ấy mặc một bộ xiêm y hồng nhạt, dịu dàng phóng khoáng.
Vân Sơ tới gần Sở Tri Hạ, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, thấy vị nữ tử kia không, là đại tẩu tương lai của ta đó, là người trong lòng của đại ca ta, sắp đính hôn rồi đó.”
“À, là vậy sao?” Gương mặt Sở Tri Hạ cứng lại: “Thật tốt, thật tốt...”
Tình nhân thành quyến thuộc là loại chuyện tốt đẹp nhất trên đời.
Sao nàng ấy có thể nhẫn tâm phá hoại nhân duyên của người khác.
“Sơ nhi, đại ca muội tìm muội khắp nơi, muội đi đâu đó, đừng để bị lạc đường.” Liễu Thiên Thiên đi tới, nhìn nữ tử đứng bên cạnh Vân Sơ, mất một hồi lâu mới phản ứng lại: “Thỉnh an Phúc Khang quận chúa.”
Sở Tri Hạ xua xua tay: “Vân tiểu thư gặp được người nhà là tốt rồi, ta đi trước đây.”
Nàng ấy xoay người rời đi, trông cứ như đang chạy trối chết.
Suýt chút nữa là nàng ấy đã phạm sai lầm lớn rồi...
Qua năm, triều đình hạ chỉ ban hôn cho Lục đại thiếu và một vị quý nữ ở kinh thành, tháng ba đính hôn, hôn sự định vào tháng sáu.
Hôn sự của Sở Tri Hạ cũng đã định xong, là Phùng thái hậu đích thân tuyển chọn cửa thông gia này.
“Gả qua đó, con chính là đương gia chủ mẫu.” Thái Hậu đang nói chuyện cùng Sở Tri Hạ: “Giải gia là nhà Chính nhị phẩm, tay nắm quyền to, hôn sự này cũng không kém.”
Bà ta vừa dứt lời thì Sở Thụy cất bước đi đến, nhíu mày nói: “Giải gia có ba đích tử nhưng cả ba đều đã đón dâu, trưởng tỷ gả cho thứ tử Giải gia sao?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng này khiến trong lòng Sở Thụy nổi lên một dự cảm xấu: “Trưởng tỷ?”
Sở Tri Hạ cúi đầu, bình tĩnh nói: “Ta gả cho gia chủ Giải gia Giải đại nhân, làm đương gia chủ mẫu của Giải gia.”
“Cái, cái gì?” Thân thể Sở Thụy lảo đảo, hắn ta bấu víu vào chiếc bàn, run rẩy nói: “Thái Hậu, tổ mẫu, trưởng tỷ nói thật sao?”
Phùng thái hậu thản nhiên nói: “Đã trao đổi thiếp canh, hôn sự định vào tháng sáu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận