Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 372 -

Mèo con thỏ con trong viện rất ngoan, Du ca nhi ôm tới ôm lui thế nào thì chúng nó cũng không cáu kỉnh, hai đứa nhỏ chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Chơi được chừng một khắc thì bữa tối cũng đã xong.
Vân Sơ sai hạ nhân bày bàn ăn ở thiên thính, để Sở Dực dùng cơm một mình, nàng và hai đứa nhỏ ngồi ở phòng khách.
Hai bàn cơm chỉ cách nhau một hành lang dài, ở giữa còn có một bức tường.
Sở Dực ngồi một mình một bàn, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười của tiểu tử thúi kia, hắn không chỉ không nhìn thấy Vân Sơ mà ngay cả âm thanh của nàng cũng không nghe được.
Hắn lập tức không có tâm tình ăn uống.
Nhưng hắn lại lo Vân Sơ cho rằng hắn ghét bỏ cơm nước ở đây, lần tới hắn muốn tới sẽ rất khó.
Vì thế, hắn chỉ đành căng da đầu ăn hai bát cơm thật to.
Sở Dực bên này buồn chán tẻ nhạt, hai đứa nhỏ bên kia lại vô cùng vui vẻ, hai đứa đều là trẻ sinh non, sức ăn rất nhỏ, nhưng hôm nay lại ăn được hết hai chén.
“Mẫu thân...” Sở Hoằng Du sợ cha nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Nếu có thể ở lại đây ngủ thì tốt qua, con muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh mẫu thân.”
“Con, con cũng muốn...”
Sở Trường Sinh bắt chước nói theo.
Hốc mắt Vân Sơ đột nhiên đỏ lên, sao nàng lại không muốn kia chứ, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc.
“Sẽ có một ngày như vậy...” Nàng ôm hai bảo bối: “Trước khi ngày đó đến, chúng ta cứ ở chung như thế này là tốt rồi.”
Sở Hoằng Du nhận ra sự thương cảm của nàng, nhưng trong đó cũng chất chứa nhiều hy vọng.
Dùng cơm xong, Vân Sơ dắt hai đứa nhỏ ra khỏi phòng khách, giao hai hài tử cho phụ thân của bọn nó.
“Đa tạ Vân tiểu thư khoản đãi.” Sở Dực nhìn nàng nói: “Nếu có cơ hội, ta hy vọng có thể mời Vân tiểu thư làm khách một hôm, nhất định sẽ khiến Vân tiểu thư cảm thấy như đang ở nhà.”
Vân Sơ không từ chối: “Được.”
Chuyến đi về này, Sở Dực không cưỡi ngựa mà cùng ngồi xe với hai đứa nhỏ.
Lúc này đã là chạng vạng, hoàng hôn mùa thu vàng rực ở chân trời phía tay, vừa nhấc mành xe là sẽ thấy Vân Sơ đang đứng ngay cửa tiểu viện, gương mặt của nàng vô cùng dịu dàng dưới ánh hoàng hôn.
Hắn khắc sâu dung nhan mỹ lệ này vào tận đáy lòng.
“Phụ vương, ngài che mất con rồi!” Sở Hoằng Du đẩy hắn ra, ló đầu nhỏ, la lớn: “Vân di, ngày mai gặp!”
Sở Trường Sinh học theo ca ca phất tay, lắp bắp nói: “Hẹn, gặp lại...”
Xe ngựa rời khỏi ngõ Ngọc Lâm, qua một góc cua, không còn nhìn thấy bóng dáng Vân Sơ nữa thì hai đứa nhỏ mới ngoan ngoãn ngồi yên.
Sở Dực bình thản mở miệng: “Du ca nhi, có phải con luôn muốn ở chung với nàng mãi mãi?”
Sở Hoằng Du le lưỡi: “Chà, sao phụ vương lại biết suy nghĩ của con, thật là con giun trong bụng con mà.”
Sở Dực: “...”
Tiểu tử này thật là, ba ngày không đánh là lại leo nóc nhà lật ngói.
Hắn rũ môi: “Ta có một cách, có thể ở bên cạnh nàng mãi mãi, muốn nghe không?”
Sở Hoằng Du lập tức tiến lại gần: “Phụ vương đừng úp úp mở mở, mau nói!”
“Cưới nàng vào cửa.” Sở Dực bình tĩnh nói: “Nhưng con đường này rất khó, vi phụ cần con giúp.”
Hắn cho rằng nhi tử sẽ nhiệt liệt đồng tình, không ngờ tiểu tử này lại lộ ra vẻ khinh thường: “Trông cậy vào phụ thân còn không bằng trông cậy vào bản thân, Vân di thích con như vậy, chỉ cần chờ con trưởng thành, Vân di nhất định sẽ gả cho con, con không cần ai giúp cũng có thể cưới được Vân di, phụ vương ngài đến cả một hài tử cũng không bằng, hừ!”
Sở Dực: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận