Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 347 -

Vân Sơ đứng lên cáo từ.
Sở Dực đưa nàng ra cửa vương phủ, thấy nàng đi bộ về thì nhíu mày: “Trình Tự, an bài ngựa xe.”
Trình Tự đang muốn nói kinh thành cấm xe ngựa lưu thông vào ban đêm nhưng sau đó lại nghĩ Vương gia nhà bọn họ là ai, mỗi lần diệt phỉ đều về kinh lúc nửa đêm, cả cổng thành cũng phải mở cho Vương gia, nửa đêm ngồi xe ngựa thì có làm sao?
Hắn lập tức an bài xe ngựa.
Vân Sơ tất nhiên là muốn từ chối.
“Vây cánh Tần gia còn chưa sa lưới hết, lỡ trên đường có người bắt cóc Vân tiểu thư thì chính là lỗi của ta.” Sở Dực làm tư thế mời: “Vân tiểu thư, mời.”
Lúc Vân Sơ chưa xuất các, người ta thường gọi nàng là Vân tiểu thư, nhưng từ khi nàng gả chồng, thế nhân đều gọi nàng là Tạ phu nhân, ba chữ Vân tiểu thư này khiến nàng có chút không quen.
Cho dù nàng rời Tạ gia, không còn liên quan tới Tạ Cảnh Ngọc thì người ngoài cũng nên dùng cách gọi nữ tử đã chồng để xưng hô với nàng, phải là Vân nương tử.
Nhưng chuyện xưng hô này nếu nói ra ngoài miệng thì thật giống như đang quá mức để ý.
Nàng gật đầu cảm tạ Sở Dực, đỡ tay Thu Đồng, khom lưng ngồi vào xe ngựa, xe ngựa từ từ chạy về phía trước.
Nàng còn nghe được tiếng vó ngựa vang lên bên tai, nhấc mành xe, lại thấy Sở Dực đang cưỡi ngựa chạy song song xe của nàng.
“Ta đến Đại Lý Tự tiếp nhận án tử của Tần Minh Hằng.”
Sở Dực không tự chủ giải thích một câu.
Giải thích xong rồi mới phát hiện Đại Lý Tự nằm ở hướng tây nhưng hắn lại đang chạy về hướng đông...
Vân Sơ cũng không hỏi nhiều, buông mành xe, yên ổn về tới cửa lớn Tạ gia.
Hai thủ vệ lập tức hành lễ: “Bái kiến Bình Tây Vương!”
Sở Dực gật đầu, nhìn Vân Sơ rảo bước đi vào cửa lớn Tạ gia.
Vân Sơ cảm giác có một ánh mắt nóng rực đang dán vào lưng nàng, không cần nhìn cũng biết người đó là Sở Dực.
Sau khi cập kê, nàng đã được người ta xưng tụng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, mỗi khi đi ra ngoài, nàng đều cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Sau này nàng cũng ít ra cửa hơn.
Càng về sau nữa, nàng đã trở thành phụ nhân, búi kiểu tóc của phụ nhân, rất ít khi thấy được những ánh mắt bỏng cháy như vậy.
Nàng có hơi khó tin, chẳng lẽ Bình Tây Vương đối với nàng...
Nàng lắc đầu, không thể nào, nhất định là nàng suy nghĩ nhiều.
Mãi đến khi cổng lớn Tạ gia khép lại, Sở Dực mới thu hồi tầm mắt.
Hắn nhìn thị vệ ở cửa Tạ phủ, mở miệng nói: “Truyền lệnh của bổn vương, tất cả mọi người đều lui đi.”
Trong lòng nàng vẫn còn có nam nhân kia, nếu không thể làm tang lễ thì không thể nào phát tang, hắn sợ chuyện này sẽ khiến nàng gút mắc cả đời.
Hắn hy vọng, nàng có thể mau chóng đã quên Tạ Cảnh Ngọc...
“Vương gia, vừa có người tới báo.” Trình Tự bước lên nhỏ giọng nói: “Không phải lúc trước Vương gia cho người đi điều tra Tần đại phu sao, nửa tháng nay thuộc hạ đã hỏi thăm khắp kinh thành, cũng hỏi được ba bốn vị Tần đại phu, nhưng không người nào là lão ngự y cả.”
Sở Dực nhớ ra.
Vào ngày đại hôn của đại tiểu thư Tạ gia Tạ Phinh, hắn từ miệng của Tạ Cảnh Ngọc biết được Vân Sơ mời một vị Tần lão ngự y đến chữa bệnh cho Tạ Cảnh Ngọc.
Binh thư có nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Vì vậy hắn đã sắp xếp người tìm kiếm Tần đại phu, mục đích là hỏi thăm tình huống thân thể của Tạ Cảnh Ngọc.
Một chuyện nhỏ như vậy mà tra hơn nửa tháng cũng không tra ra.
“Thuộc hạ đã thay đổi hướng điều tra.” Trình Tự tiếp tục mở miệng: “Tốn một chút bạc nhờ hạ nhân Tạ gia từng trông thấy Tần lão ngự y vẽ một vài bức họa, sau đó lại đưa đến nha môn chắp nối thành bức họa hoàn chỉnh, cuối cùng thuộc hạ cũng tìm ra người được gọi là Tần lão ngự y lại là một lão nhân bán đậu hủ ở một ngõ nhỏ trong kinh thành. Thuộc hạ bảo thị vệ đưa lão nhân kia đi uống trà, từ mười lượng bạc, trả giá tới một ngàn ba trăm lượng, tốn hết ba canh giờ thì lão nhân kia mới chịu lộ ra, thì ra là Tạ phu nhân tìm lão, xin lão giả mạo ngự y trong cung...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận