Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 101. NGHĨA TRANG NÚI MÃ

Chương 101. NGHĨA TRANG NÚI MÃ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam giơ tay túm lấy bả vai tôi, một lực kéo mạnh khó tả từ người lão truyền lại.

Tôi thề, Lưu Văn Tam chắc chắn coi tôi như xác chết mà kéo! Lão chỉ có lúc kéo xác chết mới dùng đến lực mạnh như thế!

Sau khi bị lão lôi thẳng lên xong, lão chẳng nói lời nào lập tức kéo tôi chạy thục mạng lên núi!

Đợi đến lúc tôi định thần lại, thì đã chạy ra xa hơn hai chục mét rồi!

“Chú... chú Văn Tam... chú đừng có chạy... vẫn còn chưa xong việc kìa!” Tôi thở hổn hển bảo Lưu Văn Tam dừng lại.

Tôi tiếp tục nói đứt quãng: “Bà già đó có hơi rợn người thật, nhưng đứa bé vô tội mà!”

“Chú đưa dao găm cho cháu, cháu quay lại mổ lấy đứa bé ra cho bà ấy!”

“Không thể để cho người già như thế còn phải nhìn đứa bé chết trong bụng bà bầu được!”

Lưu Văn Tam thì bốp một cái giáng cho tôi một bạt tai, gằn giọng nói: “Thập Lục, chú Văn Tam ban nãy còn bị định thân, mà mày vẫn chưa phản ứng lại à? Còn dám vào quan tài đỡ âm linh? Mày ngoảnh đầu lại nhìn xem, trong quan tài rốt cục là thứ gì!”

Tim tôi đập đánh thịch một cái.

Lúc này sắc mặt Lưu Văn Tam trông ghê quá, tím cả mặt lại, trên trán vẫn còn mồ hôi rịn ra, gân xanh co giật không ngừng.

Tôi vô thức ngoảnh đầu lại nhìn ra vị trí cái huyệt mộ ở chân núi.

Cảnh tượng đập vào mắt, khiến toàn thân tôi lạnh ngắt, tim gần như ngừng đập...

Trong quan tài làm gì có xác chết bà bầu nào?

Rồi lấy đâu ra mụ già nữa?

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một con li miêu trắng già đến mức lông trên đầu đã gần rụng hết, trợn tròn đôi mắt vô cùng gian xảo, đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Cái khuôn mặt đầy lông đó, trông vô cùng u ám kì dị, thịt hai bên má chảy xệ xuống, đây chẳng phải là khuôn mặt của mụ già ban nãy sao?

Chỉ có điều, lúc này nhìn kỹ lại, mụ căn bản không phải là người mà!

Hơn nữa bên trong quan tài, cũng chẳng phải xác chết của bà bầu, mà là một con li miêu nhỏ màu đen bụng to kềnh.

Con li miêu già giơ chân trước lên, dùng vuốt rạch da bụng ra.

Tiếp đó, vang vọng lên một âm thanh gần giống như tiếng khóc của trẻ sơ sinh!

Lũ mèo hoang vây quanh quan tài thì phủ phục dưới đất không ngừng run rẩy, thậm chí còn có mấy con sợ đến mức ngã lăn ra đất...

Đây rõ ràng là chết vì sợ mà!

Lúc này Lưu Văn Tam mới nói một câu bằng thứ giọng khó nghe: “Ban nãy mắt chú đúng là đui rồi, trộm tượng gốm xương mèo chính là con li miêu đã chết kia, lúc đó chắc nó biết mình sắp chết rồi, mới đến trộm tượng gốm xương mèo, còn định để con li miêu già đỡ âm linh cho nó, chú lại nhìn nó thành mèo đen.”

“Nếu mà nhận ra nó là li miêu từ trước... thì đêm nay chắc chắn chẳng dám đến đây...”

“Cũng còn may, ban nãy Thập Lục mày gào làm chú tỉnh lại... Chứ không hậu quả không tưởng tượng nổi.”

Lúc này chân tôi đúng là nhũn cả ra, lết cũng không lết nổi, tôi nhìn đã thấy sợ rồi, nghe Lưu Văn Tam giải thích còn thấy sợ hơn.

Lưu Văn Tam kéo tôi bước nhanh lên trên núi...

Đi cách một đoạn thật dài, tôi mới bình tĩnh lại.

“Chú... Chú Văn Tam... Cháu thấy hay là cứ xuống núi đi... Thế này kinh khủng quá... Cháu cảm giác hôm nay không phải thời điểm đối phó Mã Bảo Trung, có điềm xấu.” Mặt tôi như đưa đám, nói.

Tôi thực sự không muốn lộ cái vẻ nhát cáy này ra.

Nhưng những gì phát sinh ban nãy, hoàn toàn vượt ra ngoài tầm nhận thức của tôi.

Nhưng trong ánh mắt Lưu Văn Tam lại lộ vẻ hung hãn, lão nheo mắt nói: “Con li miêu già đó cầu được ước thấy, sẽ không đến gây chuyện với chúng ta nữa, sắp đến chỗ Mã Bảo Trung ẩn núp rồi, chú Văn Tam có thể khẳng định, lúc này nó đang nằm ở đó! Giờ chắc chắn không có chuyện đi về được.”

“Hay là mày xuống núi trước, mình chú Văn Tam đi đối phó với nó?” Mặt tôi lại càng biến sắc.

“Chú Văn Tam, cháu làm gì dám xuống núi một mình chứ!”

Vừa dứt lời, tôi lại vội vàng chữa cháy, nói: “Không... Không phải là cháu không dám xuống núi... Một mình chú đi... Cháu cũng không dám yên tâm đúng không?”

Lần này Lưu Văn Tam nhe răng cười, vỗ vỗ vai tôi, nói: “Yên tâm đi Thập Lục, có chú Văn Tam đây, chắc chắn không vấn đề gì!”

“Hơn nữa, hôm nay không chớp cơ hội kết liễu Mã Bảo Trung, đợi lúc nó đến, nhỡ làm dì Thái mày hoặc là người trong mộng Cố Nhược Lâm của mày bị thương thì làm sao?”

Nói rồi, Lưu Văn Tam cũng chẳng quản tôi, cứ thế lại kéo tôi tiến về phía trước.

Tôi đúng là chẳng có gan đi tiếp, nhưng cũng chẳng có gan xuống núi.

Lời của Lưu Văn Tam, cũng cho tôi thêm chút dũng khí.

Có thể, đối với người khác mà nói, suy nghĩ của tôi rất ngây thơ, rất đáng cười.

Nói thật lòng, giây phút đó, trong đầu tôi đúng là sợ Mã Bảo Trung mò tới làm hại tới Cố Nhược Lâm thật, ý nghĩ đó khiến gan tôi to thêm mấy phần.

Nhưng tôi tin là, nhất định cũng có rất nhiều người ngây thơ như tôi.

Trong thâm tâm cũng có một nơi bản thân muốn bảo vệ!

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi đến lưng chừng, sắp đến gần đỉnh núi.

Thế núi mũ phán quan này, đỉnh núi hình vòng cung, nên cũng chẳng có định núi thật sự, mà ngược lại là một bãi đất phẳng.

Ánh trăng không chút cản trở rọi thẳng xuống mặt đất, mà ở đây, lại có mọc một rừng tre... Trong rừng tre, lấp ló một dãy nhà tồi tàn.

Tim tôi đập đánh thịch một cái, dừng chân lại, nhưng Lưu Văn Tam vẫn cứ đi về phía trước.

Rừng tre không sâu, đỉnh núi vốn dĩ cũng chẳng rộng.

Căn nhà cũng không lớn, chỉ có một căn nhà chính, cửa nhà mở toang, bên trong dày đặc toàn là quan tài...

Bên trên có một tấm biển, trên đó có mấy chữ đã gần tróc hết sơn, miễn cưỡng vẫn còn nhận ra được mặt chữ.

“Nghĩa trang núi Mã.”

Mí mắt tôi giật giật mấy cái, lẩm bẩm: “Núi Mã? Nghĩa trang?” “Đây là núi Mã?”

Lưu Văn Tam gật gật đầu: “Ừ, đây gọi là núi Mã.”

Mép tôi giật mấy cái, mí mắt cũng không nhịn được mà hơi nhướng lên.

Tôi có nghe nói đến núi Mã, hồi nhỏ người già trong thôn kể chuyện cho trẻ con nghe, bọn họ ngồi ở cổng thôn kể, tôi chỉ dám núp ở chỗ cách xa nghe lỏm.

Trong đó có nhắc đến núi Mã, đó là nghĩa trang duy nhất trong phạm vi ba mươi dặm quanh vùng, chuyên để xác chết của người chết nơi đất khách.

Người già cứ thích nói, nếu mà trẻ con không nghe lời, không chịu khó học, cũng chẳng làm ruộng tử tế, sau này ra ngoài đi làm, nhỡ mà có chết ở ngoài, xác chết không đưa về được, thì sẽ bị đưa đến để ở trong nghĩa trang.

Đương nhiên, câu chuyện như vậy đều nghe từ thế kỷ trước rồi.

Sự kiện ở trong chuyện nhắc đến, thì còn xảy ra trước đó nhiều năm, từ hồi những người già đó còn trẻ, lúc đó là thời loạn lạc. Người chết ở nơi đất khách quê người thực tế rất nhiều, lại chẳng có điều kiện như hiện tại, nên cũng chỉ có nghĩa trang là nơi đặt xác chết.

Kiểu gì cũng đỡ hơn so với vứt bừa ra bãi tha ma!

“Mã Bảo Trung là người canh xác cuối cùng của nghĩa trang núi Mã, hồi đó nghĩa trang núi Mã cũng được coi là địa điểm thợ đuổi xác qua lại nam bắc dừng chân nghỉ ngơi, chuyện này đối với những người ăn cơm người chết mà nói, đều là chuyện tốt, Lưu âm bà cũng đến đây làm không ít vụ đỡ âm linh.”

“Có điều, Mã Bảo Trung có một thói quen vô cùng đáng ghét, đó là chôm đồ, nó không chỉ mò báu vật trên người xác chết, mà còn chôm đồ trên người thợ đuổi xác qua đường dừng lại nghỉ chân, thậm chí cả đồng nghiệp cùng ăn cơm người chết khác cũng thó. Lâu dần, chẳng còn ai đến đây nữa.”

“Mã Bảo Trung bây giờ, tồn tại dựa vào một chấp niệm, vẫn xuống núi xin bảo vật, thành ăn mày chó chết.”

Lưu Văn Tam vừa giải thích, vừa dẫn tôi đi vào trong căn nhà.

Tất cả quan tài đều mở nắp, bên trong trống rỗng không có xác.

Bỏ không bấy nhiêu năm trời, làm gì mà có xác chết được?

Duy chỉ có một cỗ ở ngay cửa chính, bên trong có một người nằm.

Chẳng phải chính là cái tên mặt ngựa mặc áo bào trắng, chân đi dép cóc đen Mã Bảo Trung đó sao?!

Đôi mắt nhỏ dài của gã, lúc này nhắm nghiền, yên tĩnh không có phản ứng gì, giống như không còn hơi thở vậy...

Tim tôi đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lưu Văn Tam hạ giọng lẩm bẩm: “Thằng ăn mày chó chết này tưởng chú không biết nó ở đây thật? Nó hoặc là ban đêm không nằm xuống, một khi đã nằm xuống, thì trời sáng mới mở mắt, hôm nay, nó chết vào tay chú Văn Tam mày rồi.”

Vừa dứt lời, Lưu Văn Tam đã dùng dao găm đâm thẳng vào ngực của Mã Bảo Trung! Lão giơ tay ra đòi cái búa trong tay tôi, rồi đập mạnh một nhát, khiến con dao ngập lút tận cán!

Lưu Văn Tam lau mồ hôi trên trán.

Lúc này mắt của Mã Bảo Trung, đột nhiên vụt mở ra.

Gã nhìn chằm chằm Lưu Văn Tam, bất thình lình nói một câu: “Đã bước vào nghĩa trang núi Mã... thì đều phải nằm vào quan tài ở đây...”

Cái âm thanh này tịch mịch đến rợn người, mép gã bỗng nhếch lên một nụ cười càng âm u quỷ quái hơn.

Tìm tôi đập điên cuồng.

Lưu Văn Tam chửi bới ầm ầm: “Mã Bảo Trung, tim đã bị tao chọc thủng rồi, mày còn giở được trò gì nữa? Bố mày bấy nhiêu năm không thèm xử lý mày, cái mồm quạ của mày, đừng có ăn nói linh tinh, nếu không tao không chôn mày nữa, mà đốt cho mày thành tro!”

Mã Bảo Trung vẫn đang cười, có điều, gã không dậy.

Rõ ràng là bị Lưu Văn Tam ra tay trước nên bị định thân rồi, bộ dạng không ngồi dậy được...

Mã Bảo Trung vẫn không đếm xỉa gì đến sự uy hiếp của lão.

Bất thình lình lại nói một câu: “Lưu Văn Tam, sau khi vợ mày treo cổ, thằng mù chết chìm, là sẽ đến ngày chết của mày, mày không con tuyệt hậu, không người đưa tang, chỉ còn nước vào nghĩa trang núi Mã.”

“Còn mày, La Thập Lục.”

“Mày... Mày hóa ra...”

Mã Bảo Trung ngẩn người nhìn tôi, cái kiểu âm u trong giọng nói của gã, bất thình lình biến thành kinh ngạc sửng sốt.

Đột nhiên, gã ngậm mồm không nói nữa...

Rồi tiếp đó, đôi mắt gã có máu đen chảy ra, mồm cũng nôn ra máu đen, rồi chẳng còn động tĩnh nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận