Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 220. GIẤC MỘNG SÔNG ĐỨT MẠNG VONG

Chương 220. GIẤC MỘNG SÔNG ĐỨT MẠNG VONG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Tôi không biết đã hôn mê bao lâu, chỉ biết ý thức từng hồi tỉnh, nhưng rất nhanh lại ngất đi.

Thân người đau đớn thấu tim gan, nửa người dường như đều không còn là của mình nữa.

Ngoài ra, thì toàn là tiếng la hét hoảng loạn bên tai, cùng tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng nói chuyện, thậm chí còn cả tiếng người đang chửi bới.

Cũng chẳng nghe ra được rốt cục là Lưu Văn Tam hay Phùng Chí Vinh.

Lờ mờ hình như còn nghe thấy những lời dạng như, nếu không cứu được La Thập Lục tỉnh lại, thì bệnh viện các người đóng cửa luôn đi.

Còn tôi thì lại rất lo lắng cho mẹ tôi.

Cho nên trong lúc nửa tỉnh nửa mê mơ thấy không ít ác mộng.

Không thiếu cảnh mẹ tôi bị thằng điên nhà họ Vương trấn xác, vĩnh viện bị nhốt lại trong khu nhà của nhà họ Vương.

Còn có cả việc xác chết của ông nội tôi bị lão góa ngũ mã phân thây.

Thậm chí tôi còn mơ thấy đập sông Dương bị trâu sắt đâm vỡ!

Nước lũ sông Dương cuốn trôi không biết bao nhiêu đồng ruộng hoa màu phía dưới thành phố Nội Dương, hàng ngàn hàng vạn nông dân kêu gào khóc lóc, cả thành phố nội Dương đều dân chúng lầm than.

Giấc mơ cuối cùng của tôi, mới là đáng sợ nhất.

Sau khi đập sông bị đâm vỡ xong, chết đổ hoành hành, xác nổi khắp nơi, Trần mù lại cũng bị chết chìm ở trong dòng nước sông đó.

Hà Thái Nhi treo cổ chết bên ngoài quán ăn đồ sông ở bên bờ sông, Lưu Văn Tam đau thương phẫn nộ đến cực điểm đứng trên sông Dương chửi thần sông, rồi bị không biết bao nhiêu quỷ nước vây đánh...

Tôi muốn qua giúp, nhưng lại bị một đôi tay bóp chặt lấy cổ.

Một người đàn bà bụng chửa, toàn thân ướt như chuột lột, khóc thút thít sau lưng tôi, nói cô ta đau bụng, muốn sinh rồi, nhưng không sinh được...

Cô ta bảo tôi đỡ âm linh cho cô ta! Nếu không sẽ lấy mạng tôi!

Tôi sợ đến mức giật mình tỉnh dậy!

Vụt mở mắt ra, đập vào mắt là ánh đèn sợi đốt ấm áp.

Ngập mũi toàn là mùi thuốc sát trùng khó ngửi, tôi há miệng thở dốc, muốn chống người ngồi dậy.

Kết quả là vị trí bả vai nặng muốn chết, hơi cử động một chút, liền đau thấu tim gan, nước mắt sắp rớt cả ra.

“Thập Lục! Mày tỉnh rồi! Đúng là tốt quá rồi!”

“Mày đừng động đậy! Đừng có động đậy vội! Thương tích của mày rất nghiêm trọng, vừa mới phẫu thuật xong, còn đang bó bột!”

Giọng nói đầy vui mừng vang lên bên tai, tôi khó khăn nghiêng đầu qua nhìn một cái, người ngồi bên cạnh giường hóa ra là Hà Thái Nhi.

Trên mặt bà ta toàn là sự vui mừng, mò lấy điện thoại ra gọi điện.

Tôi ngẩn người nhìn trần nhà hồi lâu, mới coi như hoàn toàn hồi người lại, loại bỏ nội dung của những giấc mơ ra khỏi đầu.

Hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng lúc tôi bị đánh ngất, lập tức cảm giác hoảng hốt trào lên trong lòng.

“Mẹ...” Tôi vô thức gọi một tiếng, trong lòng chua xót, mắt chớp chớp mấy cái, cảm giác như có một thứ gì đó sắp chảy ra ngoài vậy.

Tôi cố nhịn cái cảm giác lúng túng này lại.

Cũng chỉ tầm một hai phút đồng hồ, Lưu Văn Tam đã vội vã vào trong phòng bệnh, đằng sau lão còn có Trần mù, cùng với Phùng Chí Vinh.

Trên mặt Lưu Văn Tam hóa ra còn lún phún râu, sắc mặt lão cũng đầy vui mừng. Trên đầu Trần mù vẫn còn bông băng, sắc mặt hơi có chút phức tạp.

Còn về Phùng Chí Vinh, thì cũng là sự mừng rỡ.

“Thập Lục! Cuối cùng mày cũng tỉnh rồi! Nếu mày mà xảy ra chuyện gì, dì Thái mày lấy mạng chú Văn Tam mất!”

Tôi thì chẳng có tâm trạng để đùa giỡn với Lưu Văn Tam, cái cảm giác hoảng hốt ấy sắp không đè nén được nữa.

“Chú Văn Tam... Mẹ cháu đâu?”

“Cháu hôn mê bao lâu rồi?”

“Thằng điên nhà họ Vương, đuổi bắt được chưa?”

Tôi hỏi một loạt vấn đề, miễn cưỡng chống người dậy, Hà Thái Nhi tới giúp, cuối cùng cũng có thể dựa nghiêng vào thành giường.

Lưu Văn Tam, Trần mù, và cả Phùng Chí Vinh bước đến bên giường.

Lão với Trần mù nhìn nhau một cái, người mở mồm nói thì lại là Trần mù.

“Không đuổi kịp, thằng điên đấy rất có vấn đề, có điều mày không cần lo cho mẹ mày.”

“Cô ta quá dữ, hơn nữa còn rất thông mình, chỉ có thể là thằng điên nhà họ Vương không thoát được bị cô ta vặt đầu, chứ nó không thể nào trấn được cô ta, hay là làm gì cô ta đâu.”

Trần mù xoa xoa bông băng trên đầu, rồi mới nói: “Mày nhìn đầu chú, là hiểu thôi.”

Những lời này của lão, đích thực làm giảm chút ít cảm giác bất an của tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ rất ngột ngạt.

Lúc này Lưu Văn Tam cũng mở mồm nói: “Thập Lục, mày đừng có coi thường mẹ mày, nói thật, lúc cuối cùng là do chú đánh lén cô ta, đao kề lên trên cổ, nhưng đợi cô ta đi xong, mày đoán ra không?”

“Chân chú Văn Tam mày nhũn hết cả ra.... Đao cũng rớt xuống đất không nhặt lên nổi, cô ta không phải là không tránh né được, mà là đã phát hiện ra chú rồi, không buồn động tay với chú thôi.” Tôi miễn cưỡng nhếch nhếch mép lên, nhưng không cười nổi.

Ngẩn ngơ nhìn cửa phòng bệnh, khàn giọng nói một câu: “Cháu muốn về thôn xem xem.”

Cũng vào lúc này, cửa phòng bệnh lại có một người vội vã bước vào.

Từ Thi Vũ mặc một bộ thường phục, trên tay còn xách một giỏ hoa quả.

Đồng thời với việc bước vào trong phòng, thần sắc cô ta cũng vô cùng mừng rỡ: “La Thập Lục! Anh tỉnh rồi à! Tốt quá rồi!”

Tôi mím môi, không trả lời cô ta, vẫn kiên định nói một câu: “Chú Văn Tam, chú Trần, cháu muốn về thôn!”

Hai người bọn họ không thèm đoái hoài đến tôi, tôi miễn cưỡng giơ tay trái lên, ấn lấy tay của Phùng Chí Vinh, giọng nói càng khàn hơn, còn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Phùng Chí Vinh: “Phùng gia chủ, ông sắp xếp mấy người, đưa tôi về thôn!”

Sắc mặt Phùng Chí Vinh rất khó coi, ông ta cũng vô cùng do dự.

Trần mù và Lưu Văn Tam có thể nói là vì tốt cho tôi, nên không để tôi đi.

Nhưng tôi đúng là không chịu nổi cái cảm giác lo lắng sợ hãi ấy, bắt buộc phải về lại trong thôn.

Tôi phải tìm ra mẹ tôi, hoặc là đi qua khu nhà họ Vương xem xem, thằng điên nhà họ Vương đấy nham hiểm như thế, bị cảnh sát bắt rồi mà còn có thể chạy ra ngoài đánh lén sau lưng tôi! Mẹ tôi có lợi hại đến đâu, tôi cũng sợ mẹ sẽ bị gài bẫy.

Từ Thi Vũ lại bước nhanh đến bên giường, cô ta đặt giỏ hoa quả xuống, đầu mày hơi nhíu lại.

“La Thập Lục, anh đã hôn mê cả ba ngày rồi, xương bả vai gãy nát, thương tích nặng như thế, làm sao có thể xuống giường về thôn được?” Giọng cô ta lảnh lót, cũng đầy vẻ uy nghiêm.

Tôi thở dốc, tròng mắt cũng đỏ lên, chằm chằm nhìn cô ta, tôi nói từng câu từng chữ một: “Nếu như mẹ cô, bố cô, gặp phải nguy hiểm, có người chăm chăm gài bẫy bọn họ, cô có thể nằm im trên giường mà nhìn được không?!”

Tôi nói xong câu này, lại hơi có chút hối hận.

Từ Thi Vũ đến thăm tôi, tôi làm sao lại có thể nói cô ta như thế được?!

Tôi im lặng, không nhìn cô ta nữa, mà vẫn cứ chằm chằm nhìn Phùng Chí Vinh, khàn giọng nói: “Phùng gia chủ, tôi giúp ông không ít chuyện, ông giúp tôi chuyện này, xong rồi nhà họ Phùng có gặp phải chuyện gì, tôi cũng vẫn sẽ ra tay! Thậm chí tôi còn có thể giúp nhà họ Phùng các ông đổi một căn dương trạch phong thủy khác tốt hơn!”

Phùng Chí Vinh thở dài một tiếng thật mạnh, ông ta đang định nói.

Hà Thái Nhi cũng đang định khuyên tôi.

Thì Từ Thi Vũ đột nhiên mím môi nói một câu: “Mấy người ra ngoài trước một chút, để tôi khuyên La Thập Lục.”

Lưu Văn Tam nhíu mày.

Trần mù thì lại gật gật đầu, nói một chữ được.

Phùng Chí Vinh cũng nói một câu đầy xin lỗi: “La tiên sinh, đây cũng là vì tốt cho cậu, cậu cứ dưỡng thương trước đã.”

Đến cả Hà Thái Nhi cũng ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại Từ Thi Vũ ở cạnh giường bệnh.

Từ Thi Vũ bất chợt nói khẽ một câu: “Bố mẹ tôi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì được, bởi vì bọn họ đã chết rồi.”

Câu nói này, khiến mặt tôi hơi giật giật một chút.

Từ Thi Vũ ngồi xuống cạnh giường, cô ta chằm chằm nhìn tôi, lại tiếp tục nói một câu: “La Thập Lục, mẹ anh, là người chết thật sao?”

........,,,.........

Lời dịch giả: Cảm ơn buzzy, llawliet136, sai2721996 đã đẩy kim phiếu cho truyện. Ngày mai mình lại up bốn chương như thường lệ vào 12-15-18-21h. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận