Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 776 - Thả lỏng dưới trời tuyết (2)



Chương 776 - Thả lỏng dưới trời tuyết (2)




Chương 776: Thả lỏng dưới trời tuyết (2)
Kiếm Phù Sư là tên trên mặt nạ nhân cách của Lạc Lương, Hiểu là đồng đội của anh ta, Lạc Hiểu. Do ba đội hoàn thành màn suy diễn ở giai đoạn ba gần như cùng một lúc, nên xếp hạng cụ thể được tính dựa trên xếp hạng tổng kết của cả ba giai đoạn.
Khán giả có thể trông thấy nội dung tổng kết của phía Dư Hạnh. Quả nhiên, sau một loạt những bình luận ca ngợi, ánh nhìn của mọi người bắt đầu bị hấp dẫn. Có người bắt đầu tỏ ý ghen tị vì hắn kiếm điểm tích lũy trên sóng trực tiếp quá nhanh, những người khác cũng phản bác rằng chỉ có cao thủ, đem lại cho người xem một màn trình diễn tuyệt vời mới có thể nhận được nhiều phần thưởng.
Ngoài ra, còn có vài người phát hiện, biên độ dị hóa nhân cách của Dư đã tăng lên 2%, ai nấy đều cũng phải trầm trồ khen ngợi.
[Tăng 2% ư? Tốc độ gia tăng quái quỷ gì đây… Nếu như vượt qua màn suy diễn bình thường thì cũng thôi đi, nhưng lần này có cả Linh Nhân xuất hiện, mà cậu ta có thể bình tĩnh như vậy ư?]
[Không không không, fan cũ nói cho mà biết này, Linh Nhân xuất hiện đã tạo cho anh ấy ảnh hưởng rất lớn. Bởi vì ở Cuộc thi đấu của lính mới, độ dị hóa của anh ấy chỉ có 1% thôi.]
[Đỉnh thật sự, tôi nghẹn lời mất thôi, đây là trái tim sắt đá gì đây.]
[Ngưỡng mộ quá, như tôi đây này, mỗi lần vượt qua được một màn suy diễn, tôi lại phải tới cửa hàng tìm mua đạo cụ hạn chế gia tăng độ dị hóa. Cậu ta đáng ngưỡng mộ thật đấy, vận khí giúp tiết kiệm biết bao nhiêu là điểm tích lũy!]
[Điểm tích lũy của tôi đều dùng để mua đạo cụ hạn chế gia tăng độ dị hóa và đạo cụ tạm hoãn suy diễn, Chậc… Vòng Tay Trì Hoãn sắp hết hạn rồi, tôi lại phải gia hạn thêm mười ngày.]
[Lầu trên kia, chính bởi vì thế nên ông mới yếu đó.]
[Tôi yếu, vậy nên tôi ngoan ngoãn đợi, không gây tai họa cho người khác, vậy không tốt hả? Tôi yếu thì ăn hết đồ nhà ông chắc?]
Dư Hạnh vừa quan sát kết quả vừa nghiền ngẫm sóng bình luận, “Vòng Tay Trì Hoãn” trong bình luận vừa rồi đã thu hút sự chú ý của hắn.
Trì hoãn suy diễn…? Hình như hắn đã phát hiện ra được một điểm vô cùng kỳ lạ.
Hắn ghé sát mặt vào màn hình, người xem nhanh chóng phát hiện ra hắn, sôi nổi đăng bình luận chào hỏi hắn:
[Chào anh đẹp trai, chúc mừng đạt hạng nhất!]
[Đại lão đỉnh thật sự, chúc mừng đại lão!]
[Chào mỹ nữ nhé, mỹ nữ cố lên!]
Dư Hạnh: “?”
Trông thấy hai chữ mỹ nữ, sắc mặt hắn bỗng dưng hay đổi, biết là do tác dụng của Mặt Nạ Hoa Hồng vẫn chưa hết hiệu lực, hắn trả lời: “Tôi là nam.”
Người phát ngôn độc lạ ban nãy lại gửi thêm một bình luận nữa…
[Người anh em, tôi biết cậu là nam, nhưng tôi vẫn chưa thấy cậu mặt ngang mũi dọc thế nào mà. Vừa mới vào xem đã gặp phải cái đám quỷ quái này, bọn họ đều bảo với tôi cậu là gái xinh, tôi tin luôn rồi, bây giờ ấn tượng của tôi về cậu cũng chẳng sửa lại được nữa.]
Bên dưới bình luận này, mọi người thi nhau “Mẹ ơi buồn cười quá!” rồi lại “Ha ha ha ha ha”. Dư Hạnh chẳng còn lời nào để nói, hắn không muốn để ý tới đám người này nữa, dứt khoát rời khỏi màn suy diễn.

Cảm giác như vừa trôi qua một giấc ngủ gài, chìm nổi trong bóng đêm không biết bao lâu, hắn mới cảm nhận được xúc cảm chân thật, dập dìu trôi về nơi có ánh sáng.
Khi Dư Hạnh tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là những món đồ trang trí bằng kính màu lấp lánh, cùng với những chiếc ghế mềm nhạt màu được sắp xếp ngay ngắn. Hắn nheo mắt, duỗi tay ra, che đi ánh sáng chói chang trước mặt.
“Ôi, tỉnh rồi!” Bên cạnh lập tức có một người cất tiếng, Dư Hạnh day nhẹ huyệt thái dương, nhìn về phía bên cạnh mình.
Không biết từ khi nào, những người phụ trách cuộc tụ hội của Tam Đại Gia Tộc đều có mặt ở Lưu Ly Hiên. Hiện giờ, khi thấy hắn tỉnh dậy, bọn họ đều nhìn hắn như nhìn loài gấu trúc sắp tuyệt chủng đến nơi. Một người đàn ông trung niên mặc vest nhanh chóng bước đến, chăm chú quan sát hắn hồi lâu.
E rằng, nếu không phải ánh mắt của Dư Hạnh có phần lạnh lùng, có khi người đàn ông trung niên còn định đưa tay ra sờ vào người hắn.
“Làm gì vậy?” Dư Hạnh cạn lời, hắn ngồi thẳng dậy từ sô pha, ghé mắt nhìn ông ta.
“Không, những người có dấu hiệu bất thường trước đây đều… Đều đã xảy ra chuyện rồi. Cậu là người đầu tiên tỉnh dậy, tôi chỉ muốn xác nhận xem cậu có ổn hay không thôi.” Người đàn ông trung niên lại nhìn Dư Hạnh một lượt từ trên xuống dưới, rồi gượng miệng nở nụ cười.
Dư Hạnh “Ừ” một tiếng: “Tôi tham gia phát sóng trực tiếp, chứ đâu có tham gia thí nghiệm trên cơ thể người, ánh mắt của mấy người khiến tôi lầm tưởng bản thân là vật thí nghiệm luôn đấy.”
“Ờm…” Người đàn ông trung niên không biết nói sao cho phải. Đúng lúc ấy, Triệu Nhất Tửu, Triệu Nho Nho, Lạc Lương và những người còn lại cũng bắt đầu mở mắt, những người phụ trách lập tức bắt tay vào việc, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng Dư Hạnh cũng có thể thoát khỏi mấy ánh mắt như thiêu như đốt đó.
Hắn đảo mắt nhìn một lượt, vốn là đại sảnh có tới hai mươi bảy người ngồi, mà bây giờ chỉ còn lại mười sáu người, có thể nhìn ra được lần này, Tam Đại Gia Tộc thật sự đã chịu tổn thất nặng nề.



Bạn cần đăng nhập để bình luận