Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 363. LIỀU VỚI NÓ LUÔN!

Chương 363. LIỀU VỚI NÓ LUÔN!


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Gã Tạ Minh này bị vong khách nhập ở dưới nước, nếu như hắn mà rơi xuống nước, thì chúng tôi sợ là sẽ thành công cốc!

Tôi cũng trực tiếp giơ tay ra, một phát túm lấy bả vai của Tạ Minh!

Kết quả tôi cảm giác như nắm phải một tảng đá lạnh buốt, hơn nữa Tạ Minh rất nặng, nặng đến mức tôi căn bản không túm lại được, thậm chí cũng ngã chúi ra trước!

Hơn nữa bả vai hắn như có một lực hút vậy, căn bản khiến tôi không buông tay ra được.

Tất cả những việc này chỉ phát sinh trong chớp mắt.

Lưu Văn Tam cũng không kịp cứu tôi, Khổng Bân thì bởi vì khiếp sợ, lão lựa chọn tháo chạy như điên lên trên núi.

Sáu người vớt xác kia cũng vẫn chưa bò dậy được.

Ùm! Tạ Minh rơi xuống nước trước.

Trong lúc bọt nước bắn tung tóe, tôi cũng bị kéo rơi xuống nước cùng.

Sau khi rơi xuống nước xong, sức lực của Tạ Minh càng mạnh hơn, lao về phía trung tâm đầm nước.

Tôi tuy biết bơi, nhưng dù sao cũng không bằng người vớt xác, nước đầm lạnh buốt kích thích thân người, trong tầm nhìn càng chẳng thấy gì cả, trong mắt càng cay xè vô cùng.

Phía sau dường như lại có tiếng ùm ùm, chắc là Lưu Văn Tam cũng đã nhảy xuống nước rồi!

Tôi bị sặc mấy ngụm nước, nhưng lại không dám ho, chỉ sợ sẽ càng bị sặc nhiều hơn.

Chỉ có thể cưỡng chế bản thân bình ổn lại, nín thở, giảm hô hấp.

Xuống nước đã có kinh nghiệm mấy lần rồi, tôi hiểu rất rõ, càng giãy giụa càng dễ tiêu hao hết không khí trong phổi. Vào đầm nước rồi, nước trong đầm cũng bình ổn lại, tôi cũng miễn cưỡng có thể nhìn được.

Trong đầm nước này giống như có ánh huỳnh quang vậy, bên ngoài không nhìn thấy, chứ ở trong nước ngược lại là còn nhìn rõ nét hơn so với ban đầu khi ở dưới lòng sông Dương.

Điều khiến da đầu tôi tê rần là, hắn hóa ra lại đang bơi về phía trung tâm đầm nước.

Một cỗ quan tài sắt cực lớn xuất hiện trong tầm mắt tôi, tám sợi xích sắt giống như con rắn dài hung tợn, quấn quanh trên thân quan tài!

Phía trước quan tài sắt còn có một cái xác nữ, tay chân xác nữ đều bị bẻ gãy, đang đung đưa theo dòng nước chảy, mái tóc càng là xõa bừa ra, vô cùng quái dị.

Ngoài ra, còn có hơn chục cái xác chết di động khác đang ở bên cạnh lúc lên lúc xuống...

Tôi gần như đã sắp nghẹt thở rồi, sự sợ hãi từ đáy lòng trào lên.

Thế này mà đi qua, thì làm gì còn khả năng sống sót nữa?

Ban nãy đột ngột rơi xuống nước, gậy khóc tang đã rơi ở trên bờ rồi.

Trên người tôi tuy còn có đồ nghề, nhưng trừ Định la bàn ra, đúng thật là chẳng còn cách nào có thể khắc chế Tạ Minh nữa.

Mắt nhìn ngày càng đến gần quan tài sắt, cái xác nữ kia dường như cũng muốn trôi về phía trước, xác chết di động cũng lờ mờ bắt đầu di động.

Tôi cũng bị dồn đến đường cùng, chằm chằm nhìn thanh trảm quỷ đao kia, cánh tay còn lại vụt túm lấy cán đao, rút thật mạnh ra ngoài một phát!

Thân người của Tạ Minh đột nhiên run rẩy một cái, hắn hình như định quay đầu lại.

Tôi dùng sức chém xuống dưới một phát! Muốn chén đứt thắt lưng của Tạ Minh, nếu như thế này, tôi còn có thể chạy được!

Nhưng trong nước lại có một lực cản cực lớn, tôi không làm sao chém xuống được!

Lúc này tôi vô cùng mong đợi, mẹ tôi sẽ tới giúp tôi!

Nhưng cũng chẳng biết tại sao, mẹ đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện...

Hay là, mẹ tôi bản thân không phải là người chết ở trong nước, dưới sông Dương mẹ có thể giúp tôi là bởi vì sự hung dữ của mẹ có thể trấn áp được đám xác phổ thông ở dưới sông Dương kia.

Mẹ có thể tới chỗ bên ngoài nhà họ Cố vớt tôi lên, cũng là bởi vì thứ ở dưới nước không lợi hại đến thế.

Cái xác nữ và xác chết di động ở đây quá mạnh, khiến mẹ không có bản lĩnh giúp tôi được?

Nghĩ đến đây, nội tâm tôi không hề tuyệt vọng, tôi vốn đã từng nghĩ, mẹ tôi rồi cũng sẽ có lúc không giúp tôi được, hoàn toàn dựa dẫm vào mẹ, căn bản không thể nào khiến tôi có bản lĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện.

Hự lên một tiếng, trong nước không thể khiến âm thành khuếch tán ra ngoài, nhưng bản thân thì nghe thấy rất rõ.

Tôi sử dụng phương pháp dùng lực của chiêu Đương đầu nhất bổng khi dùng gậy khóc tang, coi trảm quỷ đao như gậy khóc tang, đánh thật mạnh xuống dưới!

Luồng lực cản kia tuy lớn, nhưng vẫn như bị cắt xé ra vậy!

Trảm quỷ đao chặt qua thắt lưng của Tạ Minh...

Thân người hắn đột nhiên bị đứt thành hai khúc, lập tức, thứ lực hút trên bả vai hắn cũng tiêu tan không còn nữa.

Thứ dịch máu bẩn thỉu trong dòng nước giống như đài hoa nở rộ, trong chớp mắt đã lan tỏa ra!

Tôi cũng không tiếp tục bị kéo về phía trước nữa, toàn thân có cảm giác mềm nhũn vì kiệt sức, miễn cưỡng huơ đạp tay và hai chân, mới có thể dừng lại được.

Trung tâm đầm nước, đám xác di động ở phía trước cỗ quan tài kia sau khi tôi dừng lại, cũng không tiếp tục tiến ra trước nữa.

Cái xác nữ kia trôi về phía tôi, tốc độ của cô ta không hề nhanh, nhưng áp lực lại cực mạnh.

Tôi không hề nhìn thấy thân người cô ta động đậy, giống như là bị dòng nước đưa đẩy vậy.

Vặn người, tôi định bơi quay về phía bờ.

Nhưng lại bị một bàn tay nắm lấy cánh tay, tôi rùng mình một cái, theo bản năng định dùng trảm quỷ đao chém qua.

Nhưng trong chớp mắt cũng khắc chế bản thân lại, ngoảnh đầu ngó một cái, người kéo tôi chẳng phải chính là Lưu Văn Tam sao!

Sắc mặt lão chăm chú và nghiêm nghị, lôi tôi nhanh chóng bơi sang phía bên cạnh!

Nhưng phương hướng lại không phải là quay về chỗ chúng tôi đứng khi nãy, mà hóa ra là lão định bơi xuyên qua cả đầm nước, trực tiếp đưa tôi qua lối ra phía đối diện!

Lúc này, phổi của tôi đã sắp bị vắt kiệt rồi.

Tuy rằng tất cả những chuyện này đều diễn ra rất nhanh, nhưng cũng đã sắp đến giới hạn nhịn thở của tôi rồi.

Cũng vì vậy mà tay cân tôi càng không còn sức hơn, ý thức cũng bắt đầu tối sầm, thân người gần như muốn nhũn xuống!

Lưu Văn Tam càng nhạy bén hơn, lão phát giác ra sự thay đổi của tôi, nhanh chóng bơi lên phía trên.

Chỉ tầm mười mấy giây, chúng tôi đã nhô lên khỏi mặt nước!

Tôi há miệng thở hồng hộc, không khí tươi mới tràn vào trong phổi, ý thức sắp ngất lịm cũng tỉnh táo lại.

Lưu Văn Tam trực tiếp cõng luôn lấy tôi, bảo tôi ôm chặt lão, còn lão thì nhanh chóng bơi về phía hướng lối vào đầm nước.

Đầm nước này không hề nhỏ, đường kính gần đến hai dặm, cự ly cả nghìn mét, lúc này chúng tôi mới chỉ rời chỗ bờ ban nãy một phần ba khoảng cách!

Trên mặt nước lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy phía bên kia đỗ rất nhiều thuyền, cùng với hình bóng một số người.

Hình như có mấy chiếc thuyền cũng đang chèo về phía này của chúng tôi.

Thuyền vớt xác đều áp sát rìa thân núi mà tiến, tốc độ không hề nhanh, bộ dạng rất thận trọng.

Lưu Văn Tam lại bơi ra ngoài hơn trăm mét, tốc độ không giảm.

Chỉ có điều cảm giác áp lực phía dưới nước gây ra cho tôi lại càng mạnh hơn. Trên người tôi đều nổi đầy da gà, cùng với việc lông tóc dựng đứng lên vì cái lạnh không khống chế được.

Theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, trong làn nước có một cái bóng đen, đang nhanh chóng tiếp cận chúng tôi...

Lưu Văn Tam cũng ngoảnh đầu một cái, tốc độ bơi của lão càng nhanh hơn, có điều tôi lại cảm giác lão chẳng trụ được lâu nữa, chắc chắn sẽ kiệt sức...

Trận đấu ban nãy, cùng với việc xuống nước lúc đầu tiên, và việc lên núi sau đó.

Tiêu hao cả một ngày trời, kể cả có là người máy cũng cần phải sạc điện một lúc.

Việc này càng giống như sự điên cuồng trước khi kiệt sức!

Quả nhiên lúc Lưu Văn Tam bơi được một nửa, tốc độ của lão rõ ràng đã chậm lại.

Lão làu bàu chửi bậy một câu: “Thập Lục, mày tự bơi đi trước, bố mày liều với cái thứ quỷ này luôn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận