Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 750 - Ước Nguyện Xưa (16) - Cắn cậu! (2)



Chương 750 - Ước Nguyện Xưa (16) - Cắn cậu! (2)




Chương 750: Ước Nguyện Xưa (16) - Cắn cậu! (2)
Và khi bị người ta nắm lấy cổ tay, mà đối phương không có hành động gì thêm, cô ấy đã biết cô ấy biết không cần phải phát tín hiệu, người đến đã biết được thân phận của cô ấy, và tìm đến cô ấy để tiết lộ tin tức trước.
Tự tiếp tục kiểm tra, cuối cùng vén lụa đỏ ra rồi trở về, khu hỷ đường được cắm đầy nến đỏ, ánh lửa lay động khiến đại sư và phu nhân đứng trong phòng bị bao phủ trong ánh sáng mơ hồ.
Trong phòng, thi thể của Lưu Tuyết đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trước thi thể có một chiếc quan tài đen, nắp quan tài không đóng chặt, để lại một khe hở đáng ngờ.
Nếu nói ngoài sân chỉ hơi lạnh, thì trong khu hỷ đường lạnh như hầm băng.
Gió lạnh thổi đến từng cơn, ánh nến dao động, màu đỏ tràn ngập mắt, Tự đóng cửa lại bình tĩnh nói: “Không có ai, có thể là vì yến tiệc bên ngoài quá ồn ào.”
Phu nhân hôm nay cũng mặc một chiếc váy đỏ, mặc dù nó đơn giản như hỷ phục của tân nương nhiều, nhưng nó lại dung hợp hoàn hảo với bầu không khí hỷ sự này.
Dù sao Tự nhìn vào cũng cảm thấy phu nhân hòa mình vào trong bầu không khí kỳ quái này để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Phu nhân xoa nhẹ vành tay, không nghi ngờ lời của Tự.
Nếu bàn về sự tín nhiệm thì có lẽ năm đại sư cũng không bằng Tiểu Mộng, bà ra chỉ nhẹ nhàng thở dài: “Yến tiệc bên ngoài sao… Chả lẽ thính giác của ta đã tốt đến mức này rồi à?”
Đại sư đeo mặt nạ mỉm cười nhìn Tự một cái, trong ánh mắt không nhìn ra vấn đề gì, nhưng nếu nhìn kỹ lại có chút cổ quái.
Đáng tiếc, Tự đã quen cúi đầu trước mặt phu nhân, không nhận thấy ánh mắt của đại sư.
“Còn mười lăm phút nữa, đến lúc ta sẽ khiến cho Phương thiếu gia sống dậy, chúng ta rời khỏi đây trước.” Đại sư thu ánh mắt lại, hôm nay mặt nạ của hắn ta có chút thay đổi, nó hoàn toàn là màu đen, với hoa văn trên đó giống như lệ quỷ và ranh nanh.
Còn có chiếc áo choàng đen phụ trợ làm hắn ta khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn cả xác chết.
“Được.” Phu nhân không hỏi nhiều, rũ mắt nhìn chiếc quan tài đen, vẻ mặt có chút phức tạp.
Trong đó, là nhi tử của bà ta.
Nhi tử của bà ta còn chưa kịp thông báo rằng lời nguyền đã được phá vỡ, đã bị bà ta đẩy vào vực thẳm.
Thật tốt, chỉ trong chốc lát nữa thôi, bà ta lại có thể thấy nhi tử mình đứng lên lại rồi.
“…” Dư Hạnh đợi Tự đóng cửa xong, mới lặng lẽ đến bên ngoài khu hỷ đường, nghe được cuộc đối thoại giữa phu nhân và đại sư.
Nghe ra rằng đại sư có cách làm cho Phương thiếu gia “Xác chết sống dậy”, có lẽ cũng giống như hắn ta làm với Lưu Tuyết.
Khi hai xác chết này sống dậy, đại sư và phu nhân sẽ rời khỏi khu hỷ đường. Bọn họ cũng không dám ở lại bên trong, điều này chứng minh quá trình này có lẽ ẩn chứa nguy hiểm và rất khủng bố.
Nhưng lúc mà đại sư và phu nhân rời khỏi cũng chính là cơ hội tốt nhất để suy diễn giả tiến vào hỷ đường quan sát tình tiết bái đường. Dù có thể phải đối mặt với hai xác chết và hai con quỷ, nhưng vào trong còn có một tia hy vọng, không vào thì sẽ không đạt được đủ yêu cầu thăm dò,sẽ thật sự sẽ chết đi.
Với mười lăm phút còn lại...
Dư Hạnh suy nghĩ một chút, cảm thấy bốn suy diễn giả còn lại ở yến tiệc có thể tìm lý do hợp lý để rời đi.
Nếu không tìm được lý do, thì cũng có thể nói dối rằng bị tiêu chảy.
Vào lúc này, một thông báo hệ thống đột ngột xuất hiện.
[Lệ quỷ bị NPC nhận ra, đã bị ý thức thế giới xóa sổ.]
[Số lệ quỷ còn lại là 1/3.]
“Nhàn nhã vậy sao…” Dư Hạnh cười nhẹ, xem ra phần thưởng bí ẩn của nhiệm vụ đặc biệt có sức hấp dẫn rất lớn đối với mọi người.
Bây giờ lệ quỷ còn lại chắc chắn đều ở chỗ yến tiệc kia, đúng là thời điểm tốt để ra tay, cũng không biết bị nhận ra là A Hổ hay là lệ quỷ nào mà hắn chưa kịp chú ý đến?
Dù sao thì góc nhìn của hắn chỉ là phiến diện, những suy diễn giả còn lại lúc nào có thể phát hiện ra những chi tiết mà hắn chưa phát hiện.
Trong mười lăm phút tiếp theo, Dư Hạnh không định lãng phí thời gian, hăn dự định đi quan sát nhĩ phòng.
Nhĩ phòng ở góc xa nhất, không bị đả thông thành khu hỷ đường, Dư Hạnh nắm lấy một hoa văn trên cánh cửa, điều khiển nó từ từ mở ra, không phát ra một tiếng động nào.
Trong thế giới này, một tháng đã trôi qua, vết máu bên trong nhĩ phòng đã khô cứng lại, vị trí của mấy người trong phòng cũng được sắp xếp khác trước.
Triệu Nho Nho và Lương ma ma vẫn ở vị trí của họ, còn tỳ nữ không biết tên mà Dư Hạnh đã thấy trước đây giờ đã biến mất, chắc hẳn đã chết và bị xử lý.
Lần trước Dư Hạnh đến, Lương ma ma vẫn luôn ở trong trạng thái thần trí không rõ, lần này thì hoàn toàn ngất xỉu, nếu không phải lồng ngực vẫn còn phập phồng, ai cũng sẽ nghĩ người nằm trên đất lúc này chỉ là một xác chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận