Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 499. ĐẦU ĐỘI TRỜI, CHÂN ĐẠP ĐẤT

Chương 499. ĐẦU ĐỘI TRỜI, CHÂN ĐẠP ĐẤT


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lập tức tôi cũng hiểu ra ý của bà ta, giống như cây đào còn sống thì là vật âm, nhưng chết rồi làm thành đinh gỗ đào thì ngược lại thành vật dương vậy.

Thứ xương ly miêu này cũng có công dụng tương tự.

Khúc mắc trong lòng không còn nữa, tôi liền đeo cái vòng hạt lên trên cổ tay.

Về đến trong sân, bảo dân thôn đặt quan tài xuống, Hà Thái Nhi cũng chẳng để bọn họ đi về, ý là đợi lúc xuất phát, kiểu gì cũng cần người khiêng quan, không cần thiết phải toàn bộ đều tìm người nhà họ Phùng.

Tôi cũng không từ chối.

Đổi quan tài, bà nội tôi cũng tới giúp.

Xác chết của bố tôi đổi quan tài một cách dễ dàng.

Nhưng đến lúc dời xác của ông nội tôi, thì ông lại đứng dựng ở trong cỗ quan tài gỗ dẻ, kiểu gì cũng không chịu nằm xuống...

Hơn nữa đầu của ông, giống như lờ mờ hơi đổi vị trí, đang nhìn về một hướng!

Đám dân thôn đứng canh ở bên cạnh kia, rõ ràng có chút hoảng.

Hà Thái Nhi cũng thắc mắc không hiểu, bà ta hơi bất an hỏi: “Thập Lục, thế này là thế nào? Âm thuật tiên sinh ông ấy...”

Tôi chằm chằm nhìn xác chết của ông nội tôi mấy giây, xong lại nhìn sang hướng mà ông đang nhìn, rồi vẫn thở dài một tiếng.

Thần sắc của bà nội thì lại hơi có chút lạnh lùng, bà đứng ở phía sau quan tài ông nội, giọng điệu cũng toát lên vài phần trách móc.

“Chết bao nhiêu năm rồi, mà còn không cam tâm? Con trai ông chết ở đấy, cháu nội ông cũng suýt chết ở đấy rồi.”

“Ông ngoài cái lòng lương thiện nhìn thấy ai cũng muốn thương xót vài phần đó ra, thì có để lại thứ gì tốt cho Thập Lục đâu, mà còn định đòi ăn vạ chết không vào quan tài?”

Giây phút bà nội dứt lời, xác chết của ông nội tôi đột nhiên rầm một phát, liền đổ thẳng luôn vào bên trong quan tài...

Đám dân thôn kia đều đưa mắt nhìn nhau.

Tròng mắt bà nội tôi thì hơi hơi đỏ lên, bà lại nói một câu: “Thập Lục, mày còn tìm cho lão ấy cỗ quan tài tốt thế này làm gì, có thể táng vào chỗ yên lành, đã là cái phúc của lão ấy rồi.”

Tôi ngoài cười khổ ra, thì cũng khuyên bà nội tôi mấy câu.

Một nửa mạng sống của ông nội dành cho tôi, nửa còn lại cho thôn Tiểu Liễu, đây cũng là chấp niệm của ông, huống hồ ông cũng chẳng làm loạn.

Người chết mặt hướng lên trời, hoặc là trong thâm tâm vẫn có bất cam.

Chỉ là người chết làm gì còn có cơ hội suy nghĩ nữa?

Thời gian trôi nhanh như bay, chớp mắt đã đến buổi chiều, trong thời gian này Lưu Văn Tam quay về tận mấy lần, lão cũng đưa về không ít người, khuân về các món đồ đại tiểu tam sinh, bàn gỗ vuông mà linh đường cần dùng đến, cùng với một loạt các trấn vật quan trọng nhất.

Cũng chính là những thứ này, tốn nhiều thời gian nhất.

Trấn vật không đơn giản là thứ đặt bên trong quan tài, mà còn có một bộ phận tương đối là để đặt vào trong huyệt mộ.

Tôi đem những trấn vật cần dùng để gọn vào trong quan tài, cuối cùng thì cắt một tờ giấy lanh mịn thành dây dài, viết lên bốn chữ: “Lục Canh Thiên Hình.”

Rồi lại dùng giấy trắng gập thành một cái hộp, bỏ tờ giấy dài kia vào trong, cuối cùng đem cái hộp dán lên vị trí trên đầu quan tài của bố tôi.

Đây gọi là Nhương trùng táng pháp, cũng là một dạng thuật pháp phá giải ma quái ác mộng, trong đó bao gồm mấy vị Thiện thần như Thiên Kiến, Thiên Lao, Thiên Ngục, Thiên Phúc, Thiên Đức, Thiên Thành, Thiên Âm, táng vào thuật pháp này, thì có thể lấy Thiện thần phá Hung thần.

Một nguyên nhân trong đó, là bố tôi chưa đầy một năm đã phải táng lại lần nữa.

Nguyên nhân thứ hai cũng là bởi vì bố chỉ có thể táng đơn, không được nằm chung huyệt với mẹ tôi, đây cũng gọi là Đơn táng Áp huyệt.

Cổ ngữ có nói, phàm là nhà Đơn táng thê tang, Đơn táng phu tang, cổ có cách nói Dương đãi Âm, Âm đãi Dương, nếu không trấn áp, ắt chủ trùng tang.

Nhương trùng táng pháp chỉ có thể trấn ổn một bên, trấn kèm một bên.

Tôi lại dùng một cục gạch vuông nhờ Lưu Văn Tam mang tới mài lên trên đá mài cho phẳng, rồi dùng bút lông chấm chu sa viết lên hai hàng chữ dọc. Hàng bên trái viết: “Thân khoác Bắc Đẩu đầu đội Tam Đài.”

Bên phải viết: “Thọ Sơn vĩnh viễn Hủ Thạch nhân lai.”

Cuối cùng lại viết ở mặt sau dòng chữ, Trường mệnh Phú quý Cát.

Thế này dạng giống với Lục đinh Thủ mộ Soạn văn của Huyền nữ Phân kim Đại táng trên núi Kế Nương hồi đó.

Viên gạch được khắc chữ gọi là Khoáng linh phù, có thể trấn áp tất cả hung sát trong mộ, hơn nữa còn mười năm đại cát!

Như thế này, thì có thể bảo đảm bố tôi sẽ không xảy ra chuyện nữa, thậm chí nếu như ban đầu dùng phương pháp này an táng bố, thì cũng không cần phải đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày cắt âm.

Đồng thời, Đơn táng Áp huyệt cũng xuất hiện trên rất nhiều người, người bình thường không biết nguyên nhân, người hơi hiểu được đôi chút, biết để phối âm hôn, cũng chính là ý này.

Cô âm không sinh, Cô dương không trưởng, bất luận sinh tử, vẫn đều cần Âm Dương điều hòa.

Khi tất cả mọi thử đều làm hoàn tất, tôi cũng đã viết xong cáo văn, lúc chuẩn bị sẵn sàng xuất tang, tôi mới phát hiện Trần mù đã về rồi.

Lão đứng ở một góc sân, Từ Thi Vũ cũng đứng bên cạnh, cô ta rụt rè nhìn tôi.

Lúc tôi ngoảnh đầu lại, cô ta liền vội vàng đi về phía tôi.

Lấy mấy cuốn sách được cất kỹ trên người kia ra đưa cho tôi, ngoài ra còn có một cái túi nhỏ, cô ta bảo với tôi mấy quyển sách photo được để bên trong, cô ta đã đối chiếu nội dung bên trong rồi, trên cơ bản không có gì sai sót.

Tôi cảm kích nói một câu cảm ơn.

Cất mấy quyển sách đi, bản photo cũng đút vào trong túi xong, tôi mới vô cùng trịnh trọng bắt đầu hành lễ khấu đầu.

Bất giác, thời gian đã trôi qua hết nguyên một ngày, màn đêm buông xuống, ánh trăng ẩn hiện.

Ba quỳ chín lạy xong, tôi đứng dậy.

Vô cùng thành kính nâng cáo phó lên, trầm giọng niệm: “Nay là năm Mậu Tuất, tháng Đinh Mão, ngày Đinh Mùi.”

“Con cháu bất hiếu La Thập Lục, tiễn hài cốt tiên phụ La Vãn Thành, cùng tiên tổ phụ La Trung Lương, dời phần hạ táng.”

“Thập Lục bất hiếu, bận bịu nhiều việc, nay ông nội cùng bố lâu chưa hạ táng, thậm chí bị kẻ gian cướp xác, may mà kẻ gian Dương Hạ Nguyên đã chết.”

“Trong vô tận mệnh số trời định, Thập Lục đã học được thuật Dương toán, có được Kim toán Cốt tướng, thành truyền nhân đời thứ hai mươi tám của Địa tướng Kham dư, ông nội có thể nhắm mắt rồi.”

“Thể theo di nguyện của sư tôn, cùng tình nghĩa đồng môn, nên quyết định đưa hài cốt đồng táng cùng Thiết khẩu Kim toán!”

Nói đến đây, cái chậu đốt vàng mã ở trước mộ ông nội tôi, lửa đột nhiên vọt lên cao ba mét.

Trong đêm vốn không có gió, mà vàng mã trong chậu lại tung bay đầy trời, khắp sân đều là đốm lửa tung tóe.

Trong lòng tôi hiểu, đây là niềm vui của người chết, vậy nên mới có cảnh tượng lửa bay đầy trời thế này.

Tôi không ngừng nghỉ, lại nhìn sang quan tài của bố tôi, trầm giọng nói: “Tiên phụ trên trời có linh, có thể thấy Thập Lục hiện giờ, chẳng còn tướng hèn nhát hôm nào.”

“Nam nhi một đời, đầu đội trời, chân đạp đất, không dám buông lỏng gánh nặng trên vai, hãy mong phụ thân nhắm mắt!”

Trong chớp mắt, tôi dường như nhìn thấy quan tài của bố tôi, lại hé ra một khe hở.

Bố tôi hóa ra lại từ trong quan tài, lắc lư bò ra ngoài.

Mặt bố ngẩn ngơ nhìn tôi, trong mắt toàn nỗi đau thương, toàn sự không nỡ, đồng thời trong miệng bố lẩm bẩm.

Tuy không nghe rõ tiếng, nhưng nhìn từ khẩu hình, thì hai chữ mà bố nói, hóa ra là Từ Nương!

Tên của mẹ tôi...

Từ trong tâm tôi cũng dâng lên chút đau thương, hít sâu một hơi, cố hết sức bình ổn tâm trạng.

Tôi hạ giọng lẩm nhẩm: “Bố, bố cứ yên tâm đi, mẹ rất tốt, bố không để mẹ lo lắng, như vậy sẽ tốt hơn.”

Lại là phụp một tiếng, chậu đốt vàng mã ở phía trước quan tài của bố tôi cũng bắn vọt lên đầy trời tàn lửa, rồi tất cả cảnh tượng trước mắt khôi phục lại bình thường.

Quan tài làm gì bị mở ra bao giờ đâu? Tất cả ban nãy, rõ ràng chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Giơ tay lên gọi dân thôn bắt đầu khiêng quan tài.

Tiễn bố và ông nội tôi đi, không cần dùng đến thợ khiêng quan.

Âm thuật trong Địa tướng Kham dư, chính là phương pháp đưa tang tốt nhất, thợ khiêng quan phần nhiều dùng để trấn xác, nên hoàn toàn không cần đến bọn họ.

Ra đến ngoài cổng, đặt quan tài lên trên xe bán tải.

Phùng Khuất vẫn luôn đợi ở bên ngoài để lái xe.

Những người còn lại thì lên một chiếc xe khác, chuẩn bị đi theo.

Trần mù ghé tai dặn tôi mấy câu, rồi theo tôi cùng lên thùng sau của xe bán tải, ngồi ở phía bên kia quan tài.

Ánh trăng đột nhiên càng trở nên sáng tỏ hơn.

Tôi hắng giọng, hô to lên: “Âm dương điểm lộ bách quỷ tránh, đại phù trấn quan Thần ma kinh!”

Ngay tiếp đó, cái giọng the thé của Trần mù cũng xuyên thấu trời đêm.

“Âm dương áp xe, thằng mù theo cùng!”

“Đường thông Ngưu miên, quỷ quái đều vong!”

“Mở đường âm nào!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Ba chương hôm nay kết thúc rồi. Cảm kích ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của U Minh Tâm. Cảm kích ‘Chứng nhận đại thần’ và ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn. Bình luận tương đối nhiều, dễ bị trôi, tôi xong việc sẽ đi đào thêm! Cảm ơn sự yêu thích của mọi người! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

[Giải thích từ dịch giả]

Ngưu miên: tức ‘Ngưu miên địa’, cách gọi của khu đất mộ giúp con cháu đời sau thăng quan phát tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận