Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 267. CHUYỆN CHƯA KỂ CỦA XÁC NỮ

Chương 267. CHUYỆN CHƯA KỂ CỦA XÁC NỮ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Mũi dao đã đâm vào trong đỉnh đầu của con hoàng bì tử, rạch ra một vết rạch, rỉ ra một vệt máu đỏ tươi.

Trương Nhĩ cũng là một kỳ nhân dị sĩ trong giới phong thủy.

Đến Trần mù cũng biết đến sự tồn tại của Từ Bạch Bì, lão chẳng lý gì mà không biết cả.

Tôi không ngừng lại, giọng nói lại hơi khàn đi: “Con hoàng bì tử này đã chết rồi, kể cả tôi nói tôi không động chạm đến nó, thì Từ Bạch Bì chắc chắn cũng vẫn chẳng chịu để yên, cái xác nữ bụng chửa này lôi nó đến, là đã quyết tiễn con của cô ta đi rồi.”

“Nếu như tôi không lột da, cô ta vẫn sẽ tiếp tục bám lấy tôi.”

“Thế chẳng thà quyết đoán dứt khoát, tiễn cô ta đi, chỉ còn lại một lão Từ Bạch Bì, kiểu gì cũng sẽ dễ đối phó hơn một chút.”

Vô thức, tôi ngẩng đầu lên nhìn Trương Nhĩ một cái.

Tôi vốn tưởng rằng thần sắc của lão sẽ là lo lắng và cẩn trọng.

Dù sao những lời ban nãy, tôi nghe thấy giống như là kiêng dè Từ Bạch Bì.

Kết quả là không ngờ, thần sắc của Trương Nhĩ lúc này trông lại tương đối bình tĩnh, dường như chẳng có gì từng phát sinh hết.

Tôi định thần lại đôi chút, cũng chẳng nói thêm gì khác nữa, mà chuyên tâm đi lột da.

Hơn mười phút sau, tôi đã lột ra một tấm da còn cả lông của hoàng bì tử màu trắng có lẫn chút hơi vàng, và còn cả chút ít vết máu.

Trên đất chỉ còn lại một cái xác chết hoàng bì tử không da.

Tôi đi vào trong phòng lấy một mảnh vải ra trước, đem bọc cái xác tàn của hoàng bì tử này lại, tiếp đấy mới bắt đầu đi cắt da.

Bản thân áo khoác hoàng bì không phức tạp, kỳ thực tương đương với việc coi âm thai như thân thể của hoàng bì tử, rồi lấy da khoác lên trên.

Từ trên đầu lột xuống, sau khi cắt da ở chỗ giữa bụng xong, thì phần da đầu không động vào, chỉ là phần giữa ngực và bụng làm vài cái cúc.

Lại mất tầm hơn một tiếng đồng hồ mới làm xong áo khoác hoàng bì.

Tôi rút bổ âm tán ra, rắc đều lên trên áo khoác hoàng bì.

Ánh trăng càng lạnh lẽo thêm mấy phần.

Đặt trải áo khoác hoàng bì trên tay, liền giống như là một con hoàng bì tử thu nhỏ khô đét, đầu rũ lên trên lớp lông.

“Xong rồi?” Tiếng của Trương Nhĩ vang lên.

Tôi gật gật đầu, trịnh trọng trả lời: “Áo khoác hoàng bì thêm với bò già, là có thể tiễn âm.”

Vừa nói xong câu này, bên ngoài khu nhà liền vọng lại tiếng bước chân.

Người bước vào trong sân là Hà Tiên Thủy, gã lên tiếng chào hỏi tôi.

“Lưu Văn Tam nói cậu có chuyện cần bàn bạc với tôi?” Ánh mắt Hà Tiên Thủy cũng quét qua Trương Nhĩ một cái, rõ ràng có đôi chút mất tự nhiên và hoảng loạn.

Tôi gật gật đầu, rồi nói thẳng luôn: “Tôi muốn biết nhiều hơn về cái xác nữ kia.”

Lúc nói câu này, tôi không tránh né Trương hĩ, cũng hoàn toàn không cần thiết phải tránh lão ra.

Sắc mặt Hà Tiên Thủy cứng đờ lại một cái, rồi đột nhiên không mở miệng ra nói nữa.

“Cậu định làm gì?” Trầm mặc tận hai ba phút sau, Hà Tiên Thủy mới mở miệng hỏi tôi.

“Đỡ âm linh.” Tôi trả lời.

Mặt Hà Tiên Thủy lại lần nữa biến sắc, trên trán gã toàn là mồ hôi lạnh: “Cậu chẳng phải sợ cô ta bắt cậu đi kêu oan? Hoặc là bị kẻ thù của cô ta nhắm tới sao?”

“Cô ta bây giờ đang nhắm vào tôi, ngày càng áp sát, cô ta cũng đã bày tỏ rõ ý tứ của mình, muốn tôi làm gì rồi.”

“Hoặc giả tôi không cần phải đoán nhiều thế, chỉ cần nhìn bề mặt, rồi đỡ âm linh luôn cho cô ta. Oan có đầu nợ có chủ, tôi không giúp nổi cô ta, thì cô ta sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ tôi.”

“Nếu như tôi không giúp cô ta đỡ âm linh, sợ là phiền phức sẽ càng lớn hơn.” Trong lúc nói, tôi lại cúi đầu xuống nhìn cái áo khoác hoàng bì một cái.

“Nếu như đợi cậu giúp cô ta đỡ âm linh xong, cô ta vẫn cứ đòi cậu giúp cô ta kêu oan thì làm thế nào?” Hà Tiên Thủy lại tiếp tục hỏi.

Tôi nheo mắt lại, thần sắc cũng đã có chút lạnh lùng.

“Bị ép đến cùng, thì chỉ còn cách trấn xác hóa sát thôi.”

Sự nhắc nhở của Hà Tiên Thủy, cũng nằm trong phạm vi suy tính của bản thân tôi.

Trong tình huống có Tam nguyên bàn, trấn cái xác nữ ấy không vấn đề gì.

Chỉ có điều, nếu sau khi đỡ âm linh xong tự cô ta rời đi, thì đấy là kết quả tốt nhất.

Trấn xác hóa sát là đại biểu cho một trận ác chiến, khó đảm bảo sẽ không có biến cố gì khác.

Đương nhiên, trong lòng tôi kỳ thực còn chút ý tưởng, chuyện này phải đợi Trần mù tới xong mới có thể làm được.

“Vậy cậu không nghĩ đến kẻ thù của cái xác nữ kia à? Mạng của anh tôi...” Hà Tiên Thủy lại tiếp tục nói.

Tôi trực tiếp lắc lắc đầu: “Tôi với nhà đó không liên quan, nếu như chỉ bởi vì đỡ âm linh, mà bọn họ trút giận lên đầu tôi, thậm chí là định làm gì tôi, thì bọn họ quản cũng rộng quá rồi, bọn họ cũng chưa chắc đã động đến tôi được.”

Nếu như nói, tất cả những chuyện này phát sinh trước khi tôi gặp Trương Nhĩ, chưa kinh qua chuyện trâu sắt sông Dương lần này.

Lão chưa từng nghiêm giọng chất vấn tôi, có tin phong thủy không!

Đối mặt với con hoàng bì tử mà xác nữ đem tới lúc này, rõ ràng tôi sẽ thành trở mặt với Từ Bạch Bì, và còn ngầm bao hàm bao nhiêu nguy hiểm thế kia.

Tôi chắc chắn sẽ chọn trốn tránh.

Kể cả là bị cái xác nữ kia đeo bám, cũng sẽ đỡ hơn là kết thù với Từ Bạch Bì và người nhà kia.

Nhưng bây giờ tôi lại không nghĩ như thế nữa.

Tôi trốn tránh, tôi lùi bước, sẽ chỉ khiến cho người muốn đạp lên mặt tôi càng ép lên trước.

Nếu như bị ép đến cuối cùng thì sao?

Vị Kham dư đại sư kia đưa bà nội tôi đi, chính là một lời cảnh cáo khác đối với tôi!

Nếu như nói, cái xác nữ này ép tôi đến cuối cùng tôi không đỡ âm linh, cô ta bám lấy Lưu Văn Tam, bám lấy Trần mù, rồi còn cả Hà Thái Nhi, thì sẽ là một khung cảnh thế nào?

Chẳng thà bây giờ khi vẫn chưa phát triển đến bước đó, thì dập tắt tất cả khả năng luôn!

Như thế này, ngoài sáng sẽ chỉ có tôi và cái xác nữ kia, kể cả là kẻ thù của cái xác nữ đó muốn làm gì, sợ rằng cũng không kịp nữa.

Thêm việc bên cạnh tôi còn có bao nhiêu người thế kia, giờ lại thêm một Trương Nhĩ nữa.

Nếu như động đến tôi, thì chắc chắn cũng phải cân nhắc tử tế.

Huống chi, làm sao ứng phó với Từ Bạch Bì, ý tưởng lúc này của tôi cũng ngày càng hoàn thiện, chỉ còn thiếu việc bàn bạc với Trần mù thôi.

Nếu như tôi làm đủ kín kẽ, Từ Bạch Bì sẽ không trút giận lên người tôi được!

Đây cũng là một điểm tôi học được từ trên người Trương Nhĩ.

Lão tuy không nói, nhưng tôi cũng đã lý giải ra được, một năng lực mà phong thủy sư bắt buộc phải có!

Bày mưu tính kế!

Khám phong thủy, xem tướng mặt, bói mạng người.

Tôi và lão có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy được, nhìn thấy xa hơn, thì phải đem tất cả những thứ ấy ra lợi dụng, nắm chắc việc khống chế toàn cục.

Đương nhiên, để chuyện cái xác nữ bụng chửa này có thể thuận theo mà vào trận, thì còn phải chu toàn rất nhiều vấn đề nữa, độ mạo hiểm đích thực không nhỏ.

Nhưng những thứ tôi sẽ phải đối mặt sau này, cũng chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn.

Liều một phen, nếu như thành công, đối với tôi mà nói cũng là một kinh nghiệm quý báu khó có được!

Hơn nữa kết quả tồi nhất, thì là nhờ Trần mù, Lưu Văn Tam, và cả Trương Nhĩ cùng giúp tôi giải quyết hậu quả.

Trong chớp mắt tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rất hỗn tạp, có điều cũng nghĩ rất rõ ràng.

Trong thời gian này, Hà Tiên Thủy vẫn cứ cúi đầu, không nói một lời, gã rõ ràng cũng đang nghĩ ngợi.

Cuối cùng, gã đột nhiên cười cười một cách thảm hại, rồi mới nói: “La Thập Lục, có một chuyện tôi bắt buộc phải xin lỗi cậu, lúc trước tôi vẫn chưa nói.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, chằm chằm nhìn vào mắt gã: “Chuyện gì?”

“Cậu biết anh trai tôi, tại sao lại đi vớt cô ta lên không? Nếu không phải họ hàng thân thuộc, thì ai lại đi động vào thứ chết đổ hung dữ như thế? Mà còn là mẫu tử sát nữa!?”

Trên trán của Hà Tiên Thủy đã dày đặc toàn mồ hôi.

Gã không ngừng nghỉ, tiếp tục nói: “Tôi đoán, cậu muốn biết thêm nhiều chuyện về cái xác nữ này, cũng là về người nhà hoặc là chồng của cô ta, đúng không?”

“Trước đây tôi từng nghe nói đỡ âm linh cần có người thờ cúng, khi đó anh trai tôi cũng từng nói với tôi, muốn tôi đi tìm một bà đỡ âm linh tới. Chỉ tiếc là anh ấy chưa có thời gian đó thì đã bị người ta giết rồi, tôi nhát gan, sợ chết, cũng chẳng dám đi hành động.”

Mặt tôi lại lần nữa biến sắc, trong mắt càng vô cùng kinh hãi.

Lúc này, tôi đã đoán ra một khả năng!

Giây tiếp theo, tròng mắt của Hà Tiên Thủy đã giàn giụa nước mắt, và còn có vài phần ảo não.

“Đứa bé trong bụng cô ta, là giống của nhà họ Hà...”

“Cô ta dữ như vậy, cũng có nguyên nhân khác nữa. Tôi có lỗi với anh trai tôi...”

Dứt lời, Hà Tiên Thủy lại bịch một cái, quỳ thẳng xuống dưới đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận