Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 93. CÓ THỂ THƯƠNG LƯỢNG CHÚT ĐƯỢC KHÔNG?

Chương 93. CÓ THỂ THƯƠNG LƯỢNG CHÚT ĐƯỢC KHÔNG?


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Thời gian ở dưới nước, mỗi giây trôi qua đều dài dằng dặc, đặc biệt là khi ở trong tình trạng không thể hô hấp.

Một tay của tôi vẫn không dám buông Trần mù ra, chỉ sợ lão bị cuốn đi mất, hơn nữa tôi cũng chẳng còn sức để giằng ra khỏi tay của cái xác nam kia.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, tôi đột nhiên nghĩ ra, tôi phải hét cứu mạng mới có tác dụng.

Nhưng lúc này ở dưới nước, tôi cũng chẳng hét thành tiếng được mà...

Nước dường như điên cuồng tràn vào từ miệng, từ mũi.

Tôi đã đứng trên bờ vực hoàn toàn mất ý thức, đến mắt cũng không mở ra nổi.

Dường như, tôi lại cảm thấy có một sức mạnh, đẩy thân người tôi lên.

Cánh tay kẹp cổ tôi đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một bàn tay bịt lấy mồm mũi tôi.

Mấy giây sau, tôi bị đẩy lên khỏi mặt nước, tôi vội vàng hít thở theo bản năng.

Nước mưa đập bôm bốp lên mặt tôi, có điều, tôi cũng chỉ tỉnh táo trong chớp mắt, sự mệt mỏi quá sức của thân thể, lại khiến tôi tiếp tục hôn mê...

Chẳng biết thời gian lại trôi qua bao lâu nữa, bên tai có thể nghe thấy tiếng gọi đầy sốt ruột và căng thẳng.

Bọn họ đang gọi tên tôi.

Nam có nữ có, giọng nói thô có thanh có, tiếng thở dài xen lẫn lo lắng.

Tôi dường như còn nghe thấy tiếng của Cố Nhược Lâm, nói xe cấp cứu sắp tới rồi.

Trên người rất lạnh, có điều đã không còn lạnh như lúc dưới sông, tôi bắt đầu ho sặc sụa, đẩy nốt chỗ nước bị sặc vào phổi ra, sau đó vụt mở mắt!

“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!” Có tiếng ngư dân vui mừng kêu to!

Tôi khó khăn dựng người dậy, ngay sau đó cảm giác được một đôi tay mềm mại đỡ lấy.

“Anh Thập Lục, anh còn thấy khó chịu chỗ nào không?” Giọng nói có phần hơi run rẩy, xen lẫn tiếng nấc vang lên.

Khuôn mặt căng thẳng đầy lo lắng của Cố Nhược Lâm, hiện dần ra trước mắt tôi.

Khóe mắt cô ta rõ ràng vẫn còn mấy vệt nước mắt.

Tôi cười cười, động chút đến chỗ mép: “Tôi không sao, chú Trần đâu?”

“Trần tiên sinh vẫn còn thở, có điều bị sặc quá nhiều nước, hôn mê rồi! Xe cấp cứu sắp tới rồi, chú ấy sẽ không sao đâu!”

“Anh Thập Lục, anh điên cuồng quá!” Nói rồi, trong mắt Cố Nhược Lâm lại bắt đầu nước mắt lưng tròng.

Tôi chống tay đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy Trần mù đang nằm bên cạnh.

Nét cười trên mặt, càng nhiều thêm vài phần, tôi thở hắt ra một hơi, nói: “Nếu không điên cuồng thế, thì chú Trần đã mất rồi.”

Đám ngư dân đứng quanh, đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó châu đầu ghé tai rì rầm nói gì đó.

Đúng lúc này, Cố Nhược Lâm bất chợt hỏi người tôi có còn cử động được không.

Tôi có chút ngạc nhiên, hỏi cô ta làm sao thế?

Cô ta mới bảo với tôi, rằng dì Thái vẫn còn ở trên bờ đập, canh chừng cái xác nữ mang bầu kia.

Xác mẫu tử không ai dám đụng vào, đám ngư dân này không dám khiêng, bà ta cũng không dám, động vào sợ sẽ hóa sát.

Lúc này tôi mới phản ứng lại, Hà Thái Nhi đúng là không thấy đứng gần đây.

Hơn nữa lúc này, chúng tôi đều ở một khoảng đất trống bên cạnh bến tàu Giang Đê.

Tôi hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Tôi không sao, chắc chắn phải đỡ âm linh, mà cũng bắt buộc phải đỡ âm linh! Chú Trần tìm tôi tới, cũng là vì chuyện này!”

Nói xong, tôi liền chạy chầm chậm ra phía bờ đập.

Cố Nhược Lâm vốn định chạy theo, tôi dừng lại, thở dốc nói một câu: “Đỡ âm linh, không đẹp đẽ gì, cũng không an toàn, Nhược Lâm em đừng đi theo, chờ ở đây đợi lúc nữa đưa chú Trần đi viện.”

“Giúp tôi chăm sóc chú ấy!” Cố Nhược Lâm nghe vậy mới dừng lại, cô ta gật mạnh đầu với tôi.

Tôi chạy lên trên bờ đập Giang Đê, có điều cứ vài bước, tôi lại phải dừng lại thở dốc.

Ban nãy thân thể chịu nhiều thương tích như thế, lại đuối nước, làm gì có chuyện chỉ hôn mê một lúc mà hồi phục được.

Tôi cũng chỉ nhờ vào nghị lực mà cố nhịn thôi.

Nghiêng đầu nhìn mặt sông một cái, cảm giác nghĩ lại còn thấy sợ, và còn có một thứ cảm giác mừng vui không nói rõ ra được.

Tôi nhỏ giọng lẩm nhẩm một câu: “Cảm ơn, mẹ!”

Không còn gì để nghi ngờ, lời của Trần mù không hề sai.

Quả nhiên mẹ tôi sẽ cứu tôi!

Cái cảm giác sợ hãi đó rất mãnh liệt, qua lại thăm dò trên ranh giới sống chết, đúng là rất nguy hiểm!

Không để ý chút, khả năng là thành chú Văn Tam tới vớt tôi rồi...

Tôi chạy một lúc, nghỉ một lúc, bờ đập không hề ngắn, phải mất bảy tám phút tôi mới tới được chỗ chính giữa.

Lúc này mưa đã tanh, vầng trăng treo trên bầu trời cao, ánh trăng như ngọc chiếu rọi xuống dưới.

Ngao sói nằm phục ở giữa đường cách chừng bảy tám mét, đầu nó gục trên mặt đất, đôi mắt màu đỏ máu nhìn chằm chằm cái xác nữ nằm cạnh lan can.

Hà Thái Nhi cũng đứng cách xa tầm bốn năm mét, bà ta rõ ràng cũng chẳng dám lại gần.

Sau khi nhìn thấy tôi, ánh mắt Hà Thái Nhi đầy vẻ phức tạp.

“Thập Lục, mày điên quá.” Tôi nhe răng cười cười.

Nhớ lại chuyện tôi trách nhầm Hà Thái Nhi, tuy không nói ra, nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác tội lỗi.

“Dì Thái, nếu không điên cuồng, làm sao mà sống được? Thanh niên thì phải điên một chút, dù gì cũng như nắng như lửa mà.”

Tôi nói những lời này, cũng là để bầu không khí đỡ căng thẳng.

Thần sắc Hà Thái Nhi rõ ràng có chút ngạc nhiên.

Bà ta gật gật đầu: “Không sai, thanh niên chúng mày phải như nắng thiêu lửa đốt, mới có càng nhiều cơ hội.”

“Có điều dì vẫn rất hiếu kì, mày làm sao mà lôi Trần mù bơi được vào bờ vậy?”

“Uhm...” Tôi gãi gãi đầu, cũng chẳng giải thích, dù gì tôi cũng chẳng biết giải thích sao.

Bèn cúi đầu nhìn thi thể con gái Trần mù nằm trên đất.

“Dì Thái, điện thoại cháu ngâm nước hỏng rồi, không xem giờ được, bây giờ mấy giờ rồi? Cháu phải đỡ âm linh.”

“Một giờ, vừa hết giờ tý xong.” Hà Thái Nhi mò điện thoại ra xem giờ.

Tôi hít sâu một hơi, đi mở cái rương gỗ ra, mặc áo khoác da mèo, đi găng tay tiên xám lên, cũng lấy kéo, cân số mệnh, và tượng gốm xương mèo ra.

Năm cái tượng gốm xương mèo ban đầu, nay chỉ còn lại hai cái, sau lần này, thì chỉ còn lại một cái, tôi cũng buộc phải dành thời gian làm cái mới bổ sung.

Đến bên cạnh xác chết con gái Trần mù, tôi lại khó xử.

Nhớ lại những gì Lưu Văn Tam nói với tôi trước đây, chính là lần đầu tiên tôi đi đỡ âm linh với lão, tôi còn nhớ cái xác nữ đó tên là Tạ Ngọc Khiết, suýt nữa thì ở dưới nước tròn mười tháng, biến thành xác mẫu tử lâu năm.

Trong số điều cầm kỵ của người vớt xác, có cả xác lâu năm không được vớt, con gái của Trần mù, chắc chắn là xác lâu trên mười năm, lại còn là xác mẫu tử!

Ban đầu Lưu Văn Tam cũng có giảng giải đạo lý cho tôi.

Số chín là cực hạn, sau chín là mười, là sự bắt đầu của sinh, xác mẫu mang bầu nếu ở dưới nước đủ mười tháng, thì sẽ sinh sản dưới nước, âm thai xuống nước, xác mẫu cũng sẽ thành thủy sát, bọn chúng không còn cần đỡ âm linh nữa, bởi quá trình sinh nở đã xảy ra rồi, chỉ còn lại dây rốn kết nối cả hai mà thôi.

Mẫu tử sát vô cùng hung hãn, thời gian càng dài càng lợi hại.

Trong Âm sinh cửu thuật, cũng có cách nói tương tự, chỉ có điều giải thích tường tận hơn Lưu Văn Tam nói.

Loại xác mẫu tử sinh sản dưới nước này, nhìn có vẻ như âm thai rơi vào trong nước thật, cảm giác như đã sinh sản, nhưng thực tế không phải vậy.

Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của bà đỡ âm linh, thì đây gọi là sát ngoại thai, là một phương thức cùng tồn tại của xác mẫu và âm thai.

Xác chìm trong nước mười tháng, đã đủ để xác mẫu hiểu rõ, kiếp này đứa bé đã không còn cơ hội đầu thai nữa, nên nó sẽ không chịu cắt đứt dây rốn, để âm thai rời đi.

Muốn đỡ loại âm linh này, sẽ rất mạo hiểm, chỉ cần sơ ý chút là sẽ bị xác mẫu phản đòn, lấy mạng.

Mà phương pháp cụ thể, thì trước tiên là phải để âm thai về lại bụng mẹ, rồi tìm một con mèo đen đến mượn mạng!

Mèo có chín mạng, bật xác trong truyền thuyết, thực chất đều là bị du hồn dã quỷ hoặc dã quái rừng sâu nhập vào, thường gặp nhất là mượn mạng của mèo!

Nhỏ giọt máu mèo lên bụng của xác mẫu, là có thể hoàn thành quá trình mượn mạng, cũng có thể tránh mạng bị xác mẫu mượn!

Mượn mạng ở đây chỉ là cho âm thai mượn mạng, giúp quá trình đỡ âm linh được thuận lợi.

Còn một cách nữa có thể thay thế máu mèo, đó là dùng bổ âm tán.

Bổ âm tán là dùng móng vuốt mèo đen mài bột mà thành, tuy chỉ là tiểu âm, nhưng cũng có thể đạt được hiệu quả cho âm thai mượn mạng, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn.

Trong thời gian nghĩ ngợi, tôi cũng mò gói bổ âm tán cuối cùng ra, sau đó từ từ lật lớp áo trên bụng của con gái Trần mù ra.

Da cô ta rất trắng, không chút tì vết, thậm chí nhìn lên bụng, cũng chẳng giống của người chết.

Đây là cái xác nữ hoàn mĩ nhất mà tôi từng gặp, sợ là còn đẹp hơn rất nhiều người sống.

Chỉ có điều, bên trên mặt da bụng cô ta, có một chỗ hơi hơi gồ lên, khiến da đầu tôi tê rần.

Cái chỗ gồ lên đó, giống như khuôn mặt của một đứa bé, đang nhìn tôi cười vậy.

Tim tôi đập đánh thịch một cái, đột nhiên cảm thấy tay trở nên tê dại căng cứng!

Mà chẳng biết từ lúc nào, mắt con gái Trần mù đã mở ra.

Dưới ánh trăng, cái xác nữ chết không nhắm mắt, cộng thêm hình khuôn mặt trên da bụng, khiến đầu tóc tôi tê dại, toàn thân bức bối như bị thứ gì đó giam giữ vậy!

Cũng vào lúc này, ngao sói đột nhiên đi lại, nó đến chỗ bụng con gái Trần mù ngửi ngửi.

Rồi đột ngột sủa khẽ một tiếng.

Vị trí da bụng cô ta, liền phẳng lại, trở nên vô cùng mịn màng.

Tim tôi đập thình thịch, ngao soi là khắc tinh của xác sát!

Mấy hôm trước, nó còn vừa nuốt một cái hài linh kìa!

Nhưng mà bây giờ, nó không phải có ý định nuốt cái âm thai trong bụng con gái Trần mù đấy chứ?

Mặt tôi lập tức biến sắc, trợn mắt nhìn ngao sói rồi buột miệng quát: “Lùi xa ra chút! Đừng có hòng! Tuyệt đối không được!”

Đôi mắt nhỏ màu đỏ của ngao sói, lại nhìn tôi trân trân.

Lát sau, nó lại đi ra xa thật...

Tôi thở phào, rắc bổ âm tán lên phần da bụng ban nãy nổi gồ lên của con gái Trần mù.

Tiếp đó, tôi đưa tay ấn lên trên, có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của âm thai ở trong.

Tim tôi đập thình thịch, sau đó nhìn sang mặt con gái Trần mù, khàn giọng nói: “Tuy tôi vẫn chưa biết tên chị là gì. Nhưng tôi quen thân với bố chị, chú ấy vì cứu chị mà bỏ cả mạng, tôi vì cứu chú ấy, mà suýt nữa cũng mất mạng.”

“Có thể thương lượng chút được không? Chị ngoan ngoãn để tôi đỡ âm linh được không?”

“Tôi còn nhận lời với chú Trần, tôi sẽ chi tiền xây Triều dương trạch cho chị.”

“Cứ nhìn vào chuyện bố chị bao nhiêu năm rồi vẫn tìm cách đón chị về nhà, thì chút nữa chị cũng đừng làm loạn với tôi, cũng trấn đứa bé con chị một chút, có được không?”

Tôi vừa nói hết câu xong, đột nhiên, trên đập dường như bắt đầu có sương mù nổi lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận