Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 263. MỘT LỄ

Chương 263. MỘT LỄ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Ý nghĩ này xuất hiện trong chớp mắt, rồi điên cuồng sinh trưởng. Đây không phải là suy đoán vô căn cứ, không phải là suy nghĩ không đầu mối.

Kẻ đó mạnh đến mức ấy, có thể tính đến cả ngày hôm nay, nghĩ thêm một bước nữa, nếu như sự tính toán của ông nội cũng nằm trong tính toán của y, thì đấy mới thực sự là đáng sợ!

Không chỉ có thể triệt để đập nát sự tự tin của ông nội tôi, mà ông nội tôi cho dù có cố gắng hao hết tâm lực, phá bỏ bố cục trâu sắt đâm đập này.

Thì cũng không cách nào cứu vãn được cục diện nước tam tài của sông Dương bị tiêu tan!

Thậm chí còn phải nhìn bao nhiêu người chết đi.

Như thế này, y sẽ là dùng thuật phong thủy triệt để đánh bại ông nội tôi.

Đây mới là mục đích của y!

Hơn nữa tôi nhớ lại cảnh tượng ban nãy, trâu sắt vô tình đâm hủy một góc của con đập, sau khi nước lũ xả xong, thì con sóng Lai long kia còn phủ trùm nguyên cả con đập, thậm chí tôi còn cảm nhận được sự rung chuyển dưới chân.

Nếu như không có sự trùng hợp kia, sợ rằng thứ sức mạnh đó, mới là đòn đánh cuối cùng tiêu hủy toàn bộ con đập Giang Đê.

Sắc mặt tôi trắng bệch không tả, giơ nắm tay lên, máu rỉ ra theo kẽ ngón tay, giọt máu ấm nóng rớt xuống mặt nước sông đục ngầu, lan tỏa ra từng đóa huyết hoa.

Qua hồi lâu sau, tôi mới từ từ định thần lại.

Bất luận ra sao, cho dù là may mắn cũng được, là vô tình cũng xong, hoặc giả cũng là do tôi nghĩ sai rồi.

Nguy cơ đã được giải trừ. Đám đông bên bờ sông đã được giải tán.

Cũng chẳng phải là tự mọi người muốn đi, mà là do xe cảnh sát đến giải tán.

Lưu Văn Tam cũng qua gọi tôi, đại để là nói với tôi, cấp trên của thành phố Nội Dương cũng biết sự việc nghiêm trọng, đã giải tán đám đông, tuy rằng đập sông không vỡ hẳn, nhưng phần nước lũ tràn ra cũng làm ngập không ít đồng ruộng hoa màu, ảnh hưởng tới không ít người.

Bên bờ sông này cũng rất nguy hiểm, bảo chúng tôi đừng ở lại đây.

Cho dù Lưu Văn Tam có chút khinh thường, nhưng lão cũng chẳng chống đối.

Đã có người mặc cảnh phục tới kéo dây cảnh giới, thần sắc bọn họ nghiêm trang gọi chúng tôi mau lên bờ, đừng có ở lại đây, nhỡ bất cẩn rơi xuống dưới sông, thì sẽ mất mạng đấy!

Tôi cười cười với bọn họ, nói một câu: “Không sao rồi.” Sau đó tôi mới cùng với Lưu Văn Tam lên bờ.

Xe của nhà họ Phùng đã chuẩn bị sẵn, đám người vớt xác đương nhiên đi một xe, tôi dẫn theo ngao sói, cùng Lưu Văn Tam lên xe.

Trương Nhĩ lại ngồi ở ghế lái phụ trên xe chúng tôi, còn người lái xe thì là Phùng Chí Vinh!

Lúc này tôi mới phản ứng lại, hỏi Lưu Văn Tam dì Thái đâu?

Lưu Văn Tam bảo với tôi, lão cũng tin lời của Trần mù, dù gì một khâu không hình thành, thì chắc lời của thằng ăn mày chó chết kia sẽ vô dụng, nên để phòng bất trắc, lão liền bảo Hà Thái Nhi rời khỏi bờ sông về trước.

Tôi vẫn có chút mất tự nhiên, hỏi về đâu rồi?

Kỳ thực tôi cũng sợ có gì sơ suất, dù sao Trần mù cũng là do tôi cải mệnh, Lưu Văn Tam thì ở bên cạnh tôi, còn Hà Thái Nhi lại không có ai quản.

Trên mặt Lưu Văn Tam có hơi đỏ chút do rượu, lão cười cười: “Chú bảo dì mày đi về chơi với bà nội mày, tiện thể cũng đốt mã cho ông nội với bố mày. Chú tính là, ngồi trước quan tài của Âm thuật tiên sinh, thì kiểu gì cũng không xảy ra chuyện được đúng không?”

Tôi gật gật đầu, thế này chắc đúng là không vấn đề gì nữa.

Ngoài ra, tôi vẫn tương đối cẩn trọng, lại nói với Phùng Chí Vinh, bảo ông ta lái xe có thể chậm một chút, kỳ thực bọn họ không cần thiết phải ngồi chung một xe với tôi, vận hạn trên người tôi còn phải tận mấy ngày nữa mới tan, tôi sợ sẽ liên lụy đến người khác.

Phùng Chí Vinh mới cười ha hả nói một câu không sao, có tôi chuyển mộ cho nhà họ Phùng, cả một khu phong thủy bảo địa lớn như thế phù hộ cho nhà họ Phùng kìa, lại thêm cả việc Trương Nhĩ đã nhắc là không sao rồi, thì ông ta chẳng sợ gì nữa.

Nếu như để cho người khác lái xe, hoặc giả đúng là sẽ xảy ra chút sơ suất gì thật, ông ta tuy tuổi cao, nhưng chân tay vẫn còn nhanh nhẹn, hôm nay cũng coi như là đại sự của sông Dương, ông ta lái xe chút cũng chẳng sao.

Chẳng mấy chốc, đã về đến khu nhà họ Phùng.

Sau khi vào cổng, Phùng Chí Vinh thông báo cho mọi người, nói ngày mai sẽ mở tiệc chúc mừng, ngày hôm nay cứ nghỉ ngơi tử tế một đêm.

Trương Nhĩ cũng nói tôi nghỉ ngơi tử tế, sau đó bảo tôi ngày mai qua chỗ lão một chuyến.

Tôi gật gật đầu, cũng không từ chối.

Lưu Văn Tam và tôi cùng đi qua khu nhà bên, quả nhiên Hà Thái Nhi vẫn đang ở đó, nói chuyện phiếm với bà nội tôi.

Lúc này đã là hai ba giờ khuya rồi, hai người vẫn còn chưa ngủ, thần sắc tương đối lo lắng.

Sau khi chúng tôi về xong, lập tức tâm trạng của hai người cũng tốt hẳn lên, Hà Thái Nhi còn nhào vào lòng Lưu Văn Tam đánh mạnh lão tận mấy cái.

Bà nội nắm chặt lấy tay tôi, tôi tường thuật sơ lược lại tình hình sự việc, bà nội mới yên tâm.

Lưu Văn Tam đưa Hà Thái Nhi về phòng nghỉ trước, bà nội vào trong phòng, tôi cũng về lại phòng mình.

Tắm rửa một lượt xong thì lên giường nằm.

Lúc này tôi vẫn chẳng mấy buồn ngủ, đang chuẩn bị tiếp tục đọc sách, đọc đến lúc buồn ngủ rồi mới ngủ, đồng thời cũng nghĩ xem Trương Nhĩ bảo tôi ngày mai qua tìm lão, là định nói chuyện gì?

Thì wechat rung lên báo tin nhắn mới.

Người gửi tin nhắn cho tôi hóa ra là Mã Bảo Nghĩa, đơn đơn giản giản chỉ một câu.

“La Thập Lục, Âm dương thuật của cậu rất lợi hại, tôi rất mong chờ được đồng hành cùng cậu.”

Mày tôi hơi nhíu lại, nhưng không trả lời tin nhắn của y.

Chuyện này tôi vẫn còn chưa bàn bạc với Lưu Văn Tam, đúng là không được tùy tiện đồng ý.

Rất rõ ràng, tên Mã Bảo Nghĩa này đang quan sát tôi, nếu không, làm sao có thể vừa vặn gửi tin nhắn cho tôi được?

Trong lúc tâm tư hỗn loạn, tôi ngược lại cũng chẳng còn mấy tâm trạng để đọc sách nữa.

Lật bừa vài trang sách xong, tôi mới nằm lăn ra ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Phùng Chí Vinh phái người tới mời tôi qua ăn sáng.

Tôi mới biết Trương Nhĩ không hề trú ở nhà họ Phùng, đêm qua đã về luôn rồi.

Vừa ăn đồ ăn, vừa đợi Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi, bọn họ cũng chưa tới.

Tôi nghĩ, hay là đợi từ chỗ Trương Nhĩ về xong, thì hãy đi tìm Lưu Văn Tam bàn bạc chuyện của Mã Bảo Nghĩa?

Trong lúc suy nghĩ, đột nhiên phía tiền viện có một người làm nhà họ Phùng vội vàng đi lại.

“Gia chủ, La tiên sinh, bên ngoài có một chiếc xe tới, để xuống một cái rương rất lớn, nói là quà tặng cho La tiên sinh, sau đó đi luôn rồi.”

“La tiên sinh, cậu đi qua xem xem?”

Người làm đó nhìn tôi, nói rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận