Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 288. ĐƠN ĐỘC HÀNH ĐỘNG

Chương 288. ĐƠN ĐỘC HÀNH ĐỘNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Tôi bất chợt phát hiện bản thân đã bỏ qua một điểm.

Mã Bảo Nghĩa tới đây, là xác định phải lấy một món đồ.

Sức hấp dẫn của món đồ đó với y mạnh đến như vậy, cho dù là mấy chục năm đều đợi như một ngày.

Thế đối với Trương Cửu Quái thì sao? Ông ta bất chấp nguy hiểm tính mạng đến núi Vô Thổ này, là để lấy thứ gì?

Tuyệt đối không thể nào là vì ông ta tính ra được là sẽ chết tại núi Vô Thổ, liền đến đây bỏ mạng thật.

Còn cả những chỗ kỳ quặc mà Trương Nhĩ lộ ra ngoài nữa. Ban đầu tôi còn có vài phần kích động, Trương Nhĩ đồng hành cùng với chúng tôi, chắc chắn sẽ có được không ít sự giúp đỡ.

Quan hệ của lão với Trương Cửu Quái chắc chắn không đơn giản.

Bây giờ tôi cũng nghĩ thông rồi, Trương Nhĩ tất cũng có mục đích riêng, tôi đúng là cần đề phòng lão.

Người có thể tuyệt đối tin tưởng cũng chỉ có Trần mù thôi.

Từ trên giường lật người dậy, tôi đi qua gõ gõ cửa phòng Trần mù. một tiếng két nhẹ vang lên, sau cửa lộ ra nửa khuôn mặt của Trần mù.

Tôi chui vào bên trong, trong phòng toàn là thứ mùi cay nồng của khói thuốc lá cuộn.

Ngao sói nằm phơi bụng ra, hai chân trước ôm lấy đầu, đây quả là tư thế ngủ mà tôi chưa từng nhìn thấy.

“Ban nãy chúng mày có đi ra ngoài rồi?” Chưa đợi tôi nói gì, Trần mù đã mở miệng hỏi.

Tôi gật gật đầu, ừ một tiếng.

Trần mù đưa cho tôi một điếu thuốc, cũng ngồi xuống bên cạnh giường.

Tôi đem chuyện phát sinh ban nãy ra kể một lượt, đương nhiên tôi cũng mang chuyện Mã Bảo Nghĩa trộm xác chết, và mộ Kế Nương đều kể hết ra, trong đó bao gồm cả một số suy đoán của tôi về Trương Nhĩ.

Trần mù cúi đầu, khói thuốc uốn lượn trên đỉnh đầu lão, tôi cũng cùng châm thuốc hút, trong phòng liền tràn ngập khói thuốc.

“Thập Lục, có phải mày quên mất một chuyện không.” Trần mù bất chợt mở miệng nói.

“Chuyện gì?” Tôi ngẩn người một cái, không hiểu nhìn sang Trần mù.

Trần mù nheo mắt nói: “Mã Bảo Nghĩa ban đầu chỉ là bảo mày bói quẻ, xem sinh tử hung cát. Sau đó nói mày hiểu Âm dương thuật, muốn mày đi cùng.”

Tôi lập tức gật gật đầu, nói tôi chắc chắn không quên chuyện này.

Trần mù mới tiếp tục nói: “Như thế này, thì nó làm sao phải cần mày đi tìm đường? Chỉ là thăm dò năng lực của mày một chút mà thôi.”

“Cái nó muốn là sau khi mày lên núi thì mới dùng la bàn định vị, sau khi thông qua định vị, nó mới đi làm việc của nó.”

“Còn về Trương Nhĩ, sở dĩ nó lựa chọn tới đây, là bởi vì xem qua di thư của Trương Cửu Quái.”

“Mà nội dung của bức di thư này, lại chỉ tiết lộ ra một thông tin, mày có thể đưa xác chết của Trương Cửu Quái ra ngoài. Mày bây giờ đã rõ mục đích của nó rồi chứ?”

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại! Mục đích của Trương Nhĩ, hóa ra cũng là xác chết của Trương Cửu Quái sao?

Trần mù dụi tắt thuốc, đột nhiên nói: “Theo chú thấy, Mã Bảo Nghĩa vốn không cần đến mày cũng có thể đạt được mục đích, bây giờ bởi vì một cái đĩa vuông, mà mày phải cùng nó đi mạo hiểm, việc này không đáng. Còn lão Trương Nhĩ này thì không đáng tin rồi.”

“Lúc lên núi chú đã phát hiện, phía sau vẫn còn có người bám theo, nhưng người này sợ là bám theo Mã Bảo Nghĩa tới đây.”

“Chú Trần... Thế bây giờ phải làm thế nào?” Tôi vô cùng kinh hãi, cũng mất tự nhiên hỏi Trần mù.

Trần mù bất chợt đứng dậy, chầm chậm đi đến trước cửa, khẽ mở hé ra một khe cửa.

Giọng của lão rất thấp, nói một câu: “Nếu không cần thiết, thì đừng có đi cùng chúng nó. Qua gọi Phùng Bảo dậy. Chúng ta lên núi ngay trong đêm xem thế nào.”

“Dù sao thứ mày cần cũng chỉ có xác chết của Trương Cửu Quái, Trương Nhĩ nếu có lời mà không nói, thì không cần quản nó.” Tôi đúng là hoàn toàn không ngờ rằng, tôi chỉ là tới tìm Trần mù hỏi chút ý kiến.

Mà quyết định của lão lại kinh người đến thế!

Hóa ra lại còn muốn đá bỏ Mã Bảo Nghĩa và Trương Nhĩ, chúng tôi đơn độc hành động!

Lập tức tim tôi như nhảy lên tận cổ họng.

Nhưng hơi nghĩ kỹ chút, đi theo Mã Bảo Nghĩa, thì khả năng sẽ bị y dắt mũi, huống hồ y cũng chưa từng lên núi.

Lúc này quyết định của Trần mù nhìn có vẻ như lỗ mãng, nhưng trên thực tế thì là ổn thỏa nhất...

Trong tình huống còn chưa biết được nguy hiểm là gì, chúng tôi tự mình đối mặt, khả năng phán đoán chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với Mã Bảo Nghĩa.

Nhón chân nhón tay từ trong phòng Trần mù đi ra, lại qua gọi Phùng Bảo dậy.

Trong thời gian đó, Trần mù vẫn cứ dừng lại ở cửa phòng Trương Nhĩ, ngao sói cũng nằm bò bên cạnh, rõ ràng là đang canh gác.

Kể đơn giản tình hình với Phùng Bảo, hắn không hỏi thêm nửa câu, liền đeo ba lô lên người.

Vốn dĩ tôi còn lo lắng lúc từ tiền viện ra ngoài, khả năng sẽ gây ra sự chú ý đối với Mã Liên Ngọc hoặc Mã Bảo Nghĩa.

Kết quả Trần mù dẫn tôi đi ra ngoài theo đường từ một cánh cổng nhỏ ở hậu viện...

Tôi còn chẳng để ý đến việc sau hậu viện còn có một con đường nữa!

Bầu trời đêm tĩnh mịch, mặt trăng giống như một con ngươi lớn, chằm chằm nhìn vào ba người chúng tôi.

Tôi vội vàng đi trước dẫn đường, cũng rất cẩn thận nghiêng đầu qua nhìn nghĩa trang sau lưng, bây giờ tầm mắt ở đây đã rất rộng rãi, có thể xác định được là không bị người khác phát hiện.

Mã Bảo Nghĩa căn bản cũng không thể nào ngờ được rằng việc y thăm dò năng lực của tôi, lại khiến Trần mù có dự định khác.

Rất nhanh liền tới chỗ có dải đá nham thạch lúc trước, trên đất là một mảng tuyết lớn.

“Chú Trần, sợ là chú không tiện trèo lên trên, để cháu lên trên trước đã.”

Tôi hạ giọng xuống, ngẩng đầu bèn nhìn thấy cái lối đi dài hẹp kia.

“La tiên sinh, chuyện dẫn đường, thì để đấy cho tôi.” Phùng Bảo hà hơi một cái, hắn liền trèo luôn lên trên vách đá.

Tôi lập tức liền nói với Phùng Bảo, bảo hắn đi theo tôi là được, bên trên không được yên lành cho lắm.

Trần mù lại huýt sáo một cái.

Một bóng đen lập tức từ dưới đất vọt mạnh lên trên!

Cũng chỉ trong khoảng thời gian hai hơi thở, đợi lúc tôi phản ứng lại, ngao sói đã vững vàng đứng bên trên cái chỗ lỗ hổng đen xì xì kia.

Chân trước nó cào cào vào tai, con ngươi đỏ au liếc ngang liếc dọc.

“Lên đi, không có gì đáng ngại cả.” Trần mù đã bắt đầu leo lên trên.

Phùng Bảo theo sau lão, tôi thì đi sau cùng. Đợi lên trên xong, Phùng bảo liền lấy đèn pin ra soi sáng.

Đây là một rãnh nứt mở ra theo hướng chếch vào trong.

Cứ thế sâu vào bên trong, cũng có không ít tuyết tích tụ.

Ngửa đầu nhìn lên trên, chẳng qua là còn không ít lớp tuyết che khuất vị trí càng cao hơn của cái khe nứt này mà thôi.

Vách đá hai bên toát ra màu đen bóng, nhưng lại không nhìn thấy cái khuôn mặt lúc nãy ở đây nhòm tôi nữa...

Hoặc là nó đã không có đây từ trước, hoặc là ban nãy ngao sói lên đây, khiến nó sợ chạy mất rồi.

Kỳ thực trong lòng tôi vẫn còn chút khúc mắc, do dự một chút, lấy Định la bàn ra, tháo cái đĩa vuông ra cất lại.

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù liếc tôi một cái, cũng chẳng nói gì thêm.

Ngao sói thì bước đi vào phía trong.

Phùng Bảo bước đi theo sau, tôi và Trần mù cũng không dừng chân lại.

Cái khe nứt này phải lớn hơn so với tưởng tượng, đi được một đoạn dài xong, cũng trở nên rộng rãi hơn không ít.

Hai bên trái phải đã có cự ly tận mấy mét, ở đây giống như là một rãnh núi, từ trên xuống dưới, hai bên là một vùng trắng bạc.

Đi ra ngoài tầm hơn một giờ đồng hồ, đến tận cùng của rãnh núi, cũng đi ra khỏi khe nứt giữa hai bên vách đá này.

Vách đá chỗ nghĩa trang đi lên, chỉ là chỗ sườn của một ngọn núi.

Từ chỗ mở ra cho đến phía sau, ngược lại là một khoảng đất rộng bị tuyết trắng che phủ, hai bên trái phải cùng chỗ không xa phía trước, thì đều có thể nhìn thấy ngọn núi băng.

Cũng bởi vì tầm nhìn quá rộng, một phát là có thể nhìn thấy tận cùng của khu đất rộng này dường như đang có một người ngồi, quay lưng về phía chúng tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận