Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 42. THẰNG MÙ DẪN ÂM

Chương 42. THẰNG MÙ DẪN ÂM


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Lưu Văn Tam chợt im lặng, lão nhìn sâu vào Trần mù, rồi chợt nói: “Thập Lục là con nuôi của tôi, mạng nó quý báu lắm .”

“Người vớt xác có thể có người thứ hai, chứ làm bà đỡ âm linh, lại không khám dương quan như Thập Lục, thì chỉ có một thôi, mạng nó đương nhiên báu hơn mạng mày.”

“...”

Lưu Văn Tam phẩy tay, bóp trán nói một câu: “Xưởng trưởng Châu, báo địa chỉ cho lão, tôi sợ nói thêm nửa câu nữa, là bị lão Trần mù này làm cho tức chết.”

Xưởng trưởng Châu hoang mang đọc địa chỉ cho Trần mù, Trần mù chỉ vào tấm ván gỗ phía sau xe ba bánh: “Lên xe đi Thập Lục.”

Rõ ràng, cả Trần mù và Lưu Văn Tam đều không quan tâm đến ý kiến của tôi, có điều việc tranh cãi của hai người họ, khiến tôi dở khóc dở cười.

Tuy là có hơi sợ, nhưng tôi cũng muốn tiếp xúc nhiều hơn với Trần mù, không chừng có thể tìm hiểu thêm chút ít về sự việc liên quan đến mẹ tôi!

Trần mù nói xong, thì đi dùng tấm vải trắng bọc xác chết lại, tôi thì ngồi ra lề tấm ván, dựa về phía ghi đông xe.

Đằng sau xưởng trưởng Châu lái xe, bật đèn gần, đi theo sau xe chúng tôi.

Trần mu thì giữ lấy ghi đông, chậm chạp đạp xe.

Cọt kẹt cọt kẹt, xe ba bánh phát ra âm thanh như chở quá tải.

Trần mù gân cổ, gào to một tiếng!

“Người chết qua quan (tài) không chạm đất, người sống đi đêm đừng quay đầu! Giờ tý đã qua! Thằng mù dẫn đường! Tiểu quỷ tránh đường!”

Họng lão vốn đã lẹc khẹc, nay lại gào to nghe như sắp đứt hơi, khắp người tôi nổi đầy da gà!

Giờ này bên bờ sông Dương đã chẳng còn bóng người, quán ăn đồ sông cũng đóng cửa...

Nhưng khiến tôi cảm giác như gặp quỷ là... vô duyên vô cớ, lề đường sao lại bắt đầu có người đi lại, bọn họ cứ lắc lư, hoặc ngửa mặt, hoặc cúi đầu đi về phía trước...

Rải rác còn có vài người cứ đứng yên dưới gốc cây bên đường, thậm chí còn cuốn trong chiếu manh, cứ thế nhìn chằm chằm vào xe chúng tôi.

Vốn dĩ xưởng trưởng Châu và Lưu Văn Tam lái xe đi phía sau, ban đầu còn có đèn gần của xe, chiếu sáng đường một chút, nhưng vô duyên vô cớ, đèn xe đột nhiên biến mất.

Ánh đèn tắt đi, chỉ còn lại ánh trăng côi cút, cái cảm giác ấy lại càng trở nên âm u kinh khủng.

Tôi rùng mình, định quay đầu lại nhìn.

Thì Trần mù bất thình lình nói một câu: “Thập Lục, giờ đang dẫn âm lên đường, mày đừng có quay đầu.”

Cổ họng tôi như bị bóp nghẹt lại, nói nhỏ: “Chú Văn Tam với xưởng trưởng Châu...” “Yên tâm, chúng nó không nhìn thấy thứ gì đâu, chỉ biết chúng ta đi phía trước, an toàn lắm.” Trần mù đạp xe, giọng nói cũng trở nên lửng lơ khó nắm bắt.

“Bọn họ không nhìn thấy thứ gì cả?” Tôi nuốt miếng nước bọt, nói nhỏ: “Chú Trần, chú đừng có dọa cháu... Nửa đêm nửa hôm, không buồn cười tý nào hết.”

Mép Trần mù giật giật, cười như không cười, cũng chẳng trả lời tôi.

“Mày có biết tại sao, người vớt xác đi vớt xác xong, lại cần có người dẫn đường âm không?” Trần mù bất chợt hỏi môt câu.

Tôi lắc đầu: “Không biết.”

“Mày gặp lão Liễu lái xe mấy lần?” Trần mù lại hỏi.

Tôi thật thà trả lời: “Một lần, cháu với chú Văn Tam vớt xác mẫu tử trên sông Dương, đỡ âm linh xong, lão Liễu đưa bọn cháu về cổng thôn, thì đương sự bị đón đi.”

Trần mù gật đầu, nói: “Xác chết được người vớt xác vớt từ dưới nước lên, rất nhiều oán khí, dễ khiến quỷ quái tìm đến, đi trên đường bộ, sẽ biến thành đường âm. Nếu không có một người bát tự cứng, hỏa khí vượng dẫn đường, thì thường sẽ không đi ra nổi.”

“Đương nhiên, còn một nguyên nhân khác nữa là người chết dưới nước mà lên bờ, cũng vượt quá biên. Quỷ trên bờ không thích quỷ dưới nước, quỷ nước có thể tìm được người chết thay, quỷ trên bờ chỉ có lang thang.”

“Bát tự của lão Liễu cứng lắm, chỉ cần lão dẫn đường, không nói gì nhiều tiểu quỷ cũng tản đi. Thường đi qua đoạn đường giáp ranh giữa đường thủy và đường âm, rồi đưa về cho người nhà, là chẳng có vấn đề gì nữa.”

“Duy nhất không cần dẫn đường, là thôn Liễu Hà mà Lưu Văn Tam sống, cái bãi lau Liễu bên ngoài thôn, rắn rết quỷ thần gì đều bị nó đánh chạy hết rồi. Ra khỏi thôn Liễu Hà, Lưu Văn Tam vẫn còn muốn vớt xác, thì không rời được người dẫn đường âm.”

Trần mù nói xong, tôi mới gật đầu nghĩ ngợi.

Quả nhiên, mọi thứ đều đúng như lão hình dung, đúng là lúc Lưu Văn Tam vớt xác Vương Mộng Kỳ, không gọi lão Liễu lái xe, tôi còn tưởng là do cự li gần, hóa ra là lý do này.

“Chú Trần, thế sao chú không lái xe? Như thế mới nhanh, chứ cái xe ba bánh này chắc phải đạp đến trời sáng ấy nhỉ?” Tôi nói.

Trần mù lại lắc đầu: “Cái loại xe hơi gì gì đấy nhanh thì nhanh thật, nhưng không theo quy tắc!”

“Lão Liễu đoản mệnh là do học Lưu Văn Tam, không theo quy tắc, vớt xác không tiễn thần, dẫn đường âm không kính quỷ.”

“Mệnh nó tuy cứng, nhưng bản lĩnh không bằng Lưu Văn Tam, hơn nữa người một khi đã đoản mệnh, thì đến làm hại không chỉ có mỗi quỷ nữa. Cái xe này chậm thì chậm, nhưng an toàn ổn thỏa, cũng không có quỷ oán hận.”

Tôi nghe nửa hiểu nửa không, cũng muốn hỏi thêm.

Đột nhiên, tôi phát hiện giữa đường có một gã đàn ông, cách tầm mười mấy mét.

Gã mặc bộ quần áo xám xịt, nghiêng đầu cười với bọn tôi, cái mặt trắng không để đâu cho hết!

Rất nhanh, xe đã đi đến trước mặt hắn.

“Lão mù! Con bé trên xe xinh thế! Nó giận dữ như thế, để tôi nói chuyện với nó tí nhỉ? Rồi đưa về nhà?” Gã đàn ông cười híp mắt nói một câu.

Tôi thất kinh... Trên xe chúng tôi, làm gì có con bé xinh xắn nào? Gã chắc chắn không nói tôi...

Vậy là đang nói Manh Manh?

Cúi đầu nhìn một cái, tấm vải trắng bọc Manh Manh không biết tuột ra từ lúc nào, càng kì quái hơn là... Xác chết con bé cũng đã đứng lên, cứ đứng dựng bên trên mảnh vải trắng!

Bất thình lình nhìn thấy thế làm tôi hết hồn, tôi cũng chẳng biết nó đứng thẳng dậy từ lúc nào...

“Chết đổ cũng dám đến đòi, mót vợ phát điên rồi à? Cút qua một bên!” Trần mù phẩy phẩy tay.

Gã đàn ông sầm mặt trợn mắt nhìn Trần mù một cái, rồi đi sang lề đường.

“Thập Lục, đậy vải trắng lên cho nó.” Trần mù đột nhiên hô một câu.

Tôi hoàn toàn bất chấp, thò tay kéo tấm vải trắng, rồi phủ lên đầu Manh Manh.

Con bé vẫn không đổ xuống, mà cứ đứng thẳng đờ, xe ba bánh lắc qua lắc lại, nhưng nó đứng rất vững.

Có điều phủ mảnh vải trắng xong, tôi cảm giác dễ chịu rõ rệt, không rợn người quá nữa.

Cùng với việc chúng tôi cách sông Dương xa dần, đến gần phạm vi nội thành, những người đi bộ quái dị trên đường kia cũng chẳng còn mấy nữa, rải rác vài mống.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, rồi nói: “Chú Trần, những người ban nãy lạ thế, ban đêm không ở nhà ngủ, cũng chẳng sợ xác chết à?”

“Ban đêm đi cái đường này, kể cả có thở dốc, thì cũng chẳng giống người sống, Thập Lục, mắt mày còn kém lắm, Lưu Văn Tam không dạy mày, bớt hỏi bớt nói, ngồi được thì cứ ngồi im à?” Trần mù đột ngột nói.

“....” Tôi lập tức không dám nói gì nữa, lão Trần mù này, mở mồm ra không làm người ta tức chết, thì cũng làm người ta sợ chết...

Dần dần đèn đường bắt đầu sáng, “người đi đường” cũng biến mất hoàn toàn, đèn xe sau lưng chúng tôi cũng sáng trở lại, lúc lại nhấp nháy.

Trên đường cũng có vài chiếc xe chạy qua.

Cuối cùng cũng đi hết ngoại ô, tiến vào nội thành, đèn đường sáng choang, đường phố rộng rãi! Tốc độ đạp xe của Trần mù cũng nhanh hơn nhiều.

Vào tầm hơn hai giờ sáng, xe dừng lại tại một con phố, tôi có chút ấn tượng, đây là khu nhà giàu của thành phố Khai Dương, hình như có một khu biệt thự.

Trần mù không đạp tiếp vào trong, lảo đảo xuống xe, lại châm một điếu thuốc lá cuộn.

Sau lưng vọng lại tiếng dừng xe và tiếng bước chân.

“Thập Lục, xuống xe, đến nơi rồi.” Lưu Văn Tam gọi tôi một câu.

Tôi cũng vội xuống xe.

Xưởng trưởng Châu nhìn Manh Manh bị mảnh phủ vải trắng, miệng run rẩy, đương nhiên không phải vì sợ, mà vì trong lòng khó chịu.

“Xưởng trưởng Châu, nhớ kỹ lời tôi dặn, đừng có làm hỏng việc, ổn thỏa rồi thì tìm tôi.” Lưu Văn Tam dặn dò xưởng trưởng Châu.

Gã gật đầu như gà mổ thóc.

“Cõng con bé về nhà đi.” Lưu Văn Tam khẽ thở dài, vỗ vai xưởng trưởng Châu.

Xưởng trưởng Châu cõng Manh Manh lên lưng, bước vào con phố, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.

Tay Lưu Văn Tam xách một cái vali, chẳng cần nói, tôi cũng biết đấy là thù lao mà xưởng trưởng Châu chuẩn bị sẵn.

Mở vali, Lưu Văn Tam lấy ra một cọc, đưa cho Trần mù.

Cầm lấy cọc tiền, Trần mù hỏi: “Bao giờ thì về nhà Thập Lục siêu độ cho mẹ nó?”

Tim tôi đập nhanh, Trần mù quả là đáng tin cậy, lão rõ là cũng rất sốt ruột.

Lưu Văn Tam lắc đầu, nói một câu: “Bố Thập Lục vẫn chưa cắt âm, còn phải đợi tầm tháng nữa.”

Mặt tôi ngẩn ra, mới nhớ ra là giờ tôi đúng là không được về thôn...

Trần mù thì chau mày, sau đó gật đầu: “Rồi, tao đợi, có điều tiền xây triều dương trạch, mày chi.”

Lưu Văn Tam lắc đầu nguầy nguậy: “Không được không được, ông ăn cướp à, tôi không có tiền! Miễn bàn!”

Nói rồi, Lưu Văn Tam túm lấy tay tôi, đi như bay theo hướng ngược lại, nếu không phải tôi còn cõng theo cái rương gỗ, chắc lão còn chạy nhanh hơn nữa!

Chạy được mấy phút, lão mới dừng lại, vỗ vỗ lồng ngực.

Tôi quay đầu ngó nghiêng, nói một cách mất tự nhiên: “Chú Văn Tam, chú với chú Trần quan hệ cũng không tồi nhỉ?”

Lưu Văn Tam lắc đầu: “Chú với lão ấy quan hệ chả ra sao cả, nếu không phải vì lão biết dẫn đường âm, giúp được vụ của mẹ mày, chú thật không muốn tiếp xúc với lão ấy.”

Tôi do dự một lát, vốn định hỏi chuyện xây Triều dương trạch hết bao nhiêu tiền, nhưng lại thôi.

Lúc này tôi còn chưa xem thêm Trạch kinh, còn chưa biết Triều dương trạch nó là cái gì.

Có điều, còn cả tháng nữa, chắc cũng đủ để tôi ngâm cứu!

Lúc này thả lỏng ra, tôi buồn ngủ không chịu được, mí mắt cứ díp lại.

Chúng tôi cũng chẳng quay về thôn Liễu Hà, Lưu Văn Tam bèn dẫn tôi đi tìm bừa một nhà nghỉ ở tạm.

Tôi ngủ một giấc đến tận lúc trời sáng bảnh mắt!

Lúc thức dậy, tôi mới phát hiện điện thoại sắp bị gọi cháy máy... Có mười mấy cuộc gọi nhỡ, wechat cũng có bảy tám tin nhắn!

Điện thoại đều là Cố Nhược Lâm gọi...

Tôi và Lưu Văn Tam nghỉ ở phòng thường, lúc này lão vẫn còn ngủ như chết, đã nghiến răng lại còn nói mơ.

Tôi mở tin nhắn ra đọc, tim đập đánh thịch một cái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận