Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 766 - Ước Nguyện Xưa (21) - Hồi Ức Tuyết (2)



Chương 766 - Ước Nguyện Xưa (21) - Hồi Ức Tuyết (2)




Chương 766: Ước Nguyện Xưa (21) - Hồi Ức Tuyết (2)
Động tác của Lưu Tuyết khựng lại, hai tay run rẩy không kiểm soát được, cuối cùng ánh mắt cũng dần tập trung lại, nàng thả con dao rọc giấy ra, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ quỷ mị ghé sát vào Dư Hạnh: "Tiểu... Cận..."
"Là ta đây." Con dao rọc giấy vẫn cắm trên tay Dư Hạnh, giọng hắn có chút run rẩy: "Tuyết Nhi, sắp kết thúc rồi."
"Không… Sẽ không kết thúc đâu..." Lưu Tuyết cười thảm một tiếng: "Chàng không hiểu... Chàng không hiểu đâu..."
Nàng chăm chú nhìn vào tay của Dư Hạnh, hai hàng lệ máu đỏ chảy ra từ mắt: "Chàng mau đi đi, nếu không đi ngay thì… Sẽ mãi mãi không thể..."
Dư Hạnh ngắt lời nàng: "Ta phải ngăn chặn tất cả những chuyện này, đưa nàng rời khỏi đây."
Tự và Phương Phiến đứng bên cạnh không biết lời của Hạnh có bao nhiêu phần thật, nhưng từ góc nhìn của họ, dường như Dư Hạnh vô cùng chân thành, giống như thật sự có tình cảm với Lưu Tuyết, bây giờ lại phải sinh ly tử biệt.
"Diễn xuất đỉnh cao, đúng là diễn xuất đỉnh cao." Phương Phiến thầm đánh giá.
Vừa rồi Lưu Tuyết đâm cậu ta nhiều nhát như thế mà sao không thấy Hạnh đau lòng tí nào vậy?
Dù sao Lưu Tuyết cũng đã cảm động, trong lòng nàng, Tiểu Cận chưa bao giờ có ý định hại nàng, có lẽ đây là vì nàng không có giới hạn với người mình thích.
Là một cô nương ngốc nghếch.
Nàng thấy máu của mình chảy ra, nhuộm đỏ móng tay, giống như lúc nàng trốn trong tủ của quản gia, sau khi cắt cổ tay, toàn bộ đều là màu đỏ tươi.
"Ta không thể rời khỏi đây được nữa, ít nhất là cơ thể này..." Lưu Tuyết rất rõ, nàng đã chết từ lâu, hơn nữa cơ thể này đang dần mục nát, không còn hòa hợp với linh hồn của nàng nữa.
Trong nháy mắt, Lưu Tuyết hiểu ra một số điều.
Nàng đau lòng nhìn tay của Dư Hạnh, thở dài một hơi như thở ra hết tất cả số mệnh còn lại.
"Tiểu Cận, vậy thì hãy mang ta đi, rời khỏi đây." Nàng quyết liệt rút con dao ra khỏi tay Dư Hạnh, máu bắn lên mặt nàng, nhưng không có hiệu ứng nhuộm đỏ da như máu của nàng.
Dư Hạnh thầm nghĩ: Quả nhiên, uống rượu giao bôi có độc, chất "độc" không rõ này đã xâm nhập vào máu, máu của Lưu Tuyết và Phương thiếu gia có khả năng làm đảo ngược màu trắng.
Nhưng không thể cướp đoạt máu của hai người này bằng sức mạnh được, vì hiện hai người họ đang là nửa xác chết nửa quỷ, không có ai trong số các suy diễn giả ở đây có thể đối đầu trực diện với họ.
Chỉ có thể đánh bài tình cảm thôi...
Hắn nhìn Lưu Tuyết, muốn biết bước tiếp theo nàng sẽ làm gì.
"A..." Cuối cùng Lưu Tuyết hét lên một tiếng thảm thiết, nàng dùng dao rọc giấy để gẩy một móng tay ra, móng tay đỏ như máu rơi xuống dưới chân Triệu Nhất Tửu, hắn ta nghe thấy âm thanh, cúi xuống nhặt nó lên.
Ngón tay máu chảy đầm đìa, nhưng Lưu Tuyết lại nở một nụ cười: "Nó sẽ không đổi màu... Có nó, chàng..."
Thấy hành động của Triệu Nhất Tửu qua khóe mắt, Lưu Tuyết nhớ ra gương mặt này, khi nàng bị Đại sư giam giữ, người này không hề làm điều gì xấu với nàng, nàng thở một hơi, tiếp tục nói: "... Và bằng hữu của chàng, sẽ mãi mãi không bị biến thành màu trắng."
Chiếc móng tay này là cây trấn hải châm duy nhất trong cả Phương phủ vào lúc lúc này!
Phương Phiến lộ vẻ vui mừng, dường như Triệu Nhất Tửu cảm nhận được cảm xúc của cậu ta, thuận thế đưa móng tay cho Phương Phiến.
[Bạn đã nhận được đạo cụ: Màu đỏ duy nhất.]
[Màu đỏ duy nhất : Đồ bảo mệnh mà Lưu Tuyết tặng cho Tiểu Cận và bằng hữu của hắn, trong bán kính ba mét của đạo cụ này, sẽ không bị màu trắng xâm lấn.]
[Giới hạn sử dụng: Là đồng minh của Tiểu Cận (Hạnh), không thể mang ra ngoài buổi suy diễn giả này.]
Hạn chế sử dụng cuối cùng này khiến vẻ mặt của Phương Phiến trở nên kỳ quái trong chốc lát, cậu ta biết ngay rằng Triệu Nhất Tửu sẽ không đơn giản như vậy, một đạo cụ quan trọng mà lại dễ dàng đưa cho người khác.
Nếu có ai đó nảy sinh ý đồ xấu, mang đạo cụ bỏ trốn, thì sẽ trực tiếp biến thành kẻ địch với Dư Hạnh, đạo cụ cũng sẽ mất hiệu lực.
Phương Phiến lại đưa chiếc móng tay cho Tự xem một lần nữa, sau đó nhét trở lại tay của Triệu Nhất Tửu: “Chậc, trả lại cho anh đấy!”
Màu trắng trên người Triệu Nhất Tửu đã lan đến xương quai xanh, tốt nhất là hắn ta nên mang theo [Màu đỏ duy nhất] ở mọi lúc mọi nơi, nếu không có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.
Triệu Nhất Tửu thản nhiên nhận lại, cầm chặt trong tay trái.
Dư Hạnh nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn chú ý đến ngón tay bê bết máu của Lưu Tuyết, trong lòng cũng dâng lên một chút xúc động.
Đổi khi phụ nữ quá ngốc nghếch, hoàn toàn không biết đối phương là người như thế nào mà lại trao đi tất cả.
Tất nhiên, một số đàn ông cũng vậy, Trước đây Dư Hạnh chỉ cảm thấy những người như vậy thật ngốc, giống như bản thân hắn trước đây, không nhìn rõ được bộ mặt thật của Linh Nhân, ngu ngốc trao đi tình bạn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận