Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 297. LỤC ĐINH THỦ MỘ SOẠN VĂN

Chương 297. LỤC ĐINH THỦ MỘ SOẠN VĂN


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Tôi rùng mình một cái, cũng đã phản ứng lại.

Đích thực lúc trước Trần mù từng nói, có người bám theo Mã Bảo Nghĩa.

Kỳ thực lúc đó tôi cũng từng lo lắng, có phải là việc Mã Bảo Nghĩa trộm xác chết bị bại lộ rồi không.

Bây giờ xem ra, sợ rằng đúng là như vậy...

Vị Âm tiên sinh này mở miệng liền bảo chúng tôi là loại trộm xác, mặt khác đã là minh chứng cho điều này.

Chỉ là, những người này rốt cục định làm gì?

Đoàn người đi đến phía trước khu khồ băng, Âm tiên sinh đang chỉ dẫn phương vị.

Hai tảng đá hình dạng giống như quan tài kia, được đặt xuống. Hơn nữa dưới sự hợp lực của mọi người, đem nó cố định ở phía trước hồ băng.

Vừa vặn ở vị trí chính diện với ngọn núi băng có mộ Kế Nương đó.

Tôi đột nhiên cảm thấy, hai tảng đá này làm sao lại giống như hai tấm bia thế?

Chỉ có điều phải lớn hơn quá nhiều so với tấm bia trong mộ Tế Noưng, thậm chí còn lớn hơn nhiều so với bia mộ thông thường.

Âm tiên sinh quỳ ở phía trước chúng.

Ông ta mặt mũi thành khẩn, hướng mà mặt ông ta hướng đến, cũng chính là hướng của ngọn núi băng kia!

Sau khi những lớp băng tuyết trên ngọn núi băng đó sụp xuống xong, Táng ảnh chi pháp kỳ thực là đã bị phá vỡ rồi.

Đến cả vị trí mà chúng tôi đang đứng hiện giờ, cũng đều có thể nhìn thấy mộ Kế Nương ở trên ngọn núi băng đó.

Cùng lúc này, Âm tiên sinh cởi bỏ cái áo khoác gió dày cộm bên ngoài xuống.

Điều khiến mặt tôi hơi biến sắc là, trên người ông ta cũng mặc một chiếc áo liệm màu đỏ chót!

“La... La tiên sinh... Người này có chút kỳ dị, tại sao lại mặc giống hệt với mấy cái xác chết đó vậy?”

“Còn nữa, thứ vẽ trên tấm bia đó là cái gì vậy... Quỷ vẽ phù à?”

“Tôi thấy, hay là chúng ta cứ chạy trước đi...” Phùng Bảo bất thình lình run lập cập một cái, hắn hạ thấp giọng, nói nhỏ bên tai tôi.

Tôi thì chẳng tiếp lời hắn.

Chạy? Chưa nói đến mấy người đang trông chừng chúng tôi hiện giờ.

Chúng tôi mà định chạy thật, bọn họ chắc chắn sẽ động thủ, làm sao mà chạy thoát được.

Càng huống chi là cái bộ dạng này của Phùng Bảo, cũng chẳng chạy nổi.

Tôi hơi hơi lắc đầu, ra hiệu cho Phùng Bảo trấn tĩnh.

Đồng thời ánh mắt của tôi, cũng nhìn hướng lên trên hai tấm bia kia.

Bãn nãy tôi thật sự không chú ý đến, trên bề mặt tảng đá đúng là có khắc hai đạo phù văn huyền bí khó hiểu.

Nhìn thêm mấy cái, đồng tử mắt tôi co mạnh lại từng đợt.

Hai đạo phù này tôi biết!

Trong Trạch kinh có ghi chép liên quan đến Huyền Nữ Phân Kim Đại Táng, đồng thời cũng có bản sao của hai đạo phù văn này.

Hàng chữ khó hiểu, nhìn có vẻ hỗn loạn, nhưng trên thực tế lại có hàm nghĩa của nó.

Phân biệt ở hai bên, mỗi bên còn khắc một câu.

“Phân Kim vĩnh phú quý, tử tôn thọ hà linh.” Đây là Lục Đinh Thủ mộ Soạn văn!

Trong chớp mắt tôi đã biết, vị Âm tiên sinh này định làm gì!

Cũng vào lúc này, Âm tiên sinh đột nhiên giơ cao hai tay.

Thân người ông ta quỳ trên đất, động tác này trông vô cùng thành kính, bộ áo liệm màu đỏ chót trên người lại toát ra một vẻ âm u.

“Trăm năm đại táng, hôm nay đại cát.”

“Ngoại tà có nhập, Lục Đinh thủ mộ, kèn trống gọi thần, hưởng khí vũ hóa!”

“Ngày lành hoàng đạo, mời Kế Nương vũ hóa đăng thiên!”

“Tấu nhạc cát!” Giọng nói của Âm tiên sinh vô cùng nặng nề, cho dù là ở khu đất trống trải đầy gió tuyết này, mà cũng hình thành tiếng vọng.

Cùng lúc với việc ông ta dứt lời.

Người trong đoàn người bên cạnh ông ta, lại đều đồng loạt lấy kèn ra, đặt lên trên môi.

Giây tiếp theo, bèn là một bài kèn đầy vẻ thê thiết ai oán!

Âm thanh của gió tuyết, hoàn toàn bị áp đảo!

Tôi không nén nổi sự kinh ngạc trong lòng, vụt ngoảnh đầu qua, lại lần nữa nhìn vọng lên trên ngọn núi băng đó.

Khoảng cách như thế này, tôi hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên trên.

Chỉ là tiếng kèn này thổi lên, Kế Nương nhất định sẽ tiếp tục leo thang treo!

Ban nãy bà ta dừng lại, cũng là bởi vì hành động của Mã Bảo Nghĩa và Mã Liên Ngọc, làm đứt đoạn nhạc tang của đám chín tùy tùng kia của bà ta.

“Chú Trần, bà Kế Nương này, sợ là còn biết gieo quẻ.”

Giọng tôi khàn khàn, vô thức buột miệng nói.

Trần mù hơi nhíu mày, rõ ràng ánh mắt cũng đang nhìn lên trên người bọn người Âm tiên sinh.

“Bọn nó đang làm gì thế?” Trần mù hỏi tôi một câu.

Tôi hít sâu một hơi trả lời: “Huyền Nữ Phân Kim Đại Táng, đích thực là một bố cục phong thủy cực kỳ hiếm thấy, nếu như có thể lựa chọn phương vị chính xác, thì là chỗ táng ngàn năm đại cát, chỉ có điều, nếu như xác chết có khí lạ, có ngoại tà xâm nhập, thì dễ bị phá hỏng.”

“Nếu cháu đoán không nhầm, Quang ảnh Táng pháp này là chướng ngại tự nhiên mà Kế Nương thiết kế cho mình, lấy phong thủy bảo vệ phong thủy, để tránh có người đột nhập vào trong.”

“Nhưng những gì bà ta chuẩn bị còn vượt xa chỗ ấy, thậm chí bà ta còn tính ra được ngày hôm nay, khả năng sẽ có biến cố, nên mới sắp xếp người khiêng Lục Đinh Thủ mộ Soạn văn tới. Lục Đinh Thủ mộ Soạn văn là trấn vật của Huyền Nữ Phân Kim Đại Táng, cũng được gọi là Phân Kim Phù. Chỉ cần đặt ở phương vị thích hợp, là có thể trấn áp được thứ khí lạ kia!”

“Mã Bảo Nghĩa, Mã Liên Ngọc, và cả những xác chết mà bọn họ đem theo, chính là khí lạ của bố cục phong thủy, trấn vật này xuất hiện một cái, toan tính của bọn họ cho dù có rung động đến cỡ nào, thì cũng vô dụng thôi.”

“Nếu như trấn vật ở đây từ sớm, nói không chừng sẽ bị phá hoại, bây giờ mới đặt, lại có người canh chừng, thì không ai có thể phá hoại, Mã Bảo Nghĩa chỉ còn nước thất bại.”

“Đây đích thực là quẻ hung của Mã Bảo Nghĩa.”

Nói đến đây, tôi cũng thở hắt ra một hơi dài.

Những người canh chừng ở bên cạnh chúng tôi kia, cũng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn sang tôi cũng khó tránh khỏi có đôi chút kinh ngạc.

Tiếng kèn vang vọng không dứt, những người đó vẫn không ngừng thổi kèn.

Sợ rằng, phải đợi đến khi Kế Nương vũ hóa xong, bọn họ mới sẽ dừng lại.

“Còn trẻ măng mà đích thực là biết không ít, nhưng lại không theo chính đạo, đi đào phần quật xác, làm mất mặt của phong thủy sư!”

Lúc này, Âm tiên sinh đã không tiếp tục quỳ nữa.

Ông ta đã khoác lại áo khoác lên người, bước đến trước mặt tôi.

Ông ta lạnh lùng nhìn tôi, có điều ánh mắt vẫn lướt qua Trương Cửu Quái đôi lần.

Tôi nghẹn lời, nhưng lại chẳng biết nên giải thích thế nào.

Do dự một hồi, tôi vẫn cứ mất tự nhiên nói: “Tôi biết ý của ông là gì, ông cho rằng chúng tôi là lũ trộm xác, trộm những xác nam trên Hoành triều sơn. Nhưng chúng tôi...”

Tôi còn chưa nói hết, Âm tiên sinh đã lắc lắc đầu, trong mắt ông ta có chút giễu cợt: “Lẽ nào không phải sao? Mấy người đi chung với cái thằng đuổi xác kia, bọn ta nhắm vào hắn, đã rất lâu rồi.” Tôi cạn lời im lặng.

Đúng thật là chẳng biết nên giải thích như thế nào.

Hơn nữa trạng thái lúc này của Phùng Bảo, rõ ràng là càng xấu hơn nữa rồi... Hắn có khả năng là mất máu quá nhiều, lúc này lại còn hơi có chút hâm hấp sốt, mặt mày đỏ bừng, ánh mắt cũng hơi có chút trống rỗng.

Tôi vội qua sờ trán của Phùng Bảo, bỏng giãy từng đợt.

Lập tức tôi liền hoảng cả hồn.

Bất an nhìn sang Âm tiên sinh, cắn răng nói một câu: “Có thể giải thích ông cũng không tin, chúng tôi lúc trước đúng thật không phải là cùng một hội với Mã Bảo Nghĩa, bạn của chúng tôi bị thương rồi... Có thể để chúng tôi xuống núi đi viện trước không?”

Thần sắc của Âm tiên sinh lại rất lạnh lùng.

Ông ta vẫn cứ lắc lắc đầu: “Chết chưa hết tội.”

Câu nói này khiến tôi bực mình sốt ruột, vụt nắm chặt bàn tay lại.

Còn chưa đợi tôi mở miệng, Âm tiên sinh đã tiếp tục nói: “Khả năng là các người xung đột với nhau, mấy người không đạt được mục đích, chỉ lôi được một cái xác chết ra ngoài, đường ai nấy đi với cái thằng đuổi xác kia.”

“Đứa đi ăn cắp còn bảo mình vô tội, coi bọn ta đều đần độn hết cả sao?”

“Muốn xuống núi?”

“Thôi cứ xuống hồ đi, cho mấy người lên đường sớm chút, tránh việc ở lại nơi gió tuyết này chịu khổ.”

Ông ta dứt lời. Lập tức bảy tám người kia liền áp sát lại gần!

Mặt tôi vụt biến sắc.

Chỉ một câu không hợp ý, mà ông ta lại định lấy mạng chúng tôi?

Trên núi trước sau đều không có người, chỉ có người của bọn họ, chúng tôi có chết ở đây thật, thì cũng chẳng ai biết.

Một đám người lao mạnh lên trước, túm lấy tôi và Trần mù.

Cũng có tận mấy người vây lấy ngao sói.

Với thân thủ của Trần mù, vài người không làm gì được lão. Nhưng thân thủ của tôi thì chẳng ra sao, hai ba phát đã bị người ta tóm lấy.

Xác chết của Trương Cửu Quái cũng cạch một cái rơi xuống đất, tấm lót đồng thời tuột ra.

Thứ cùng lúc rơi ra hóa ra còn có tấm da người mà Trương Cửu Quái ôm khư khư trước ngực không chịu buông tay.

Thứ được tấm da người ấy bọc lấy, lại vừa vặn rớt xuống trước mặt Âm tiên sinh, giống như Trương Cửu Quái buông tay ra vậy!

Trong lúc hỗn loạn, quần áo trên người tôi cũng bị kéo xuống một nửa, thứ bị kéo đứt ra khỏi người tôi, còn có một cái hộp gỗ dài.

Hộp gỗ đeo trên người tôi, mặc áo khoác dày, nên bị che khuất bên trong lớp quần áo.

Lạch xạch một tiếng nhẹ, Kim toán bàn cũng bị rơi ra ngoài, cắm thẳng vào trong tuyết....

Tôi vẫn còn đang liều mạng phản kháng, mấy người kia ra tay cũng ác, vung nắm đấm táng thẳng về phía đầu tôi.

Vị Âm tiên sinh kia thần sắc cũng thay đổi, quát một tiếng dừng tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận