Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 771 - Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (1)



Chương 771 - Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (1)




Chương 771: Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (1)
Ngay giây tiếp theo, Dư Hạnh dùng sức hai chân, với một tốc độ khó mà diễn tả được lao về phía Đại sư, cùi chỏ đánh mạnh, đẩy Đại sư lùi lại, sau đó tay còn lại cầm một hòn đá lớn nhặt từ dưới núi giả, đập về phía mặt Đại sư.
Đại sư miễn cưỡng đưa tay chặn lại, khi nhận ra, hắn ta vung đao chém xuống, nhưng phản ứng của Dư Hạnh còn nhanh hơn hắn ta nhiều, hắn nghiêng người, tung một cú đá kép cực nhanh, cú đá đầu tiên làm thanh đao lệch hướng, cú đá thứ hai đạp thẳng vào ngực Đại sư.
Một tiếng động trầm đục vang lên, Dư Hạnh cười lớn, tay lật qua lật lại hòn đá lớn vừa nhặt được: "Sương đen của ông rất thú vị, nhưng, có phải nó đã coi ta là một người tốt rồi không?"
Nếu hắn thực sự là một người tốt, có lẽ sẽ bị loại tấn công đối mặt với sự giả dối, nghi ngờ bản thân này làm cho choáng váng.
Nhưng vấn đề là, hắn không phải người tốt.
Hắn chưa bao giờ là người tốt, đóng vai kẻ giả dối đến mức tự lừa mình, hắn đã làm điều đó không chỉ một hai lần.
Hắn đã sớm biết sâu trong lòng mình đang sợ hãi điều gì đó, giờ hắn ta đưa nỗi sợ đó ra trước mặt hắn, thì có ích gì?
Người, hắn vẫn sẽ giết.
Thù, hắn vẫn sẽ trả.
Còn chuyện khi nào hắn chết, chẳng ai có thể can thiệp!
Đại sư hoàn toàn không biết Dư Hạnh đã nghe thấy gì trong làn sương đen, tất nhiên không thể trả lời câu hỏi của hắn, nhưng sự khinh thường trong giọng nói của Dư Hạnh vẫn được truyền đạt rõ ràng.
“Đại sư, nhìn ông mà xem.” Dư Hạnh cúi xuống, nhìn kẻ trong bộ áo đen bị hắn đá ngã xuống đất, ánh mắt thoáng qua một tia chế giễu: "Đã đến mức này rồi, nhưng mặt nạ của ông vẫn chưa rơi, điều này càng khiến ta tò mò hơn, rốt cuộc ông trông như thế nào?”
Sương đen cuộn trào, từng luồng khí lạnh xuyên thấu cơ thể Dư Hạnh, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng không để lộ ra chút nào, không quên nhiệm vụ của mình là câu giờ để Triệu Nhất Tửu và mọi người tìm người cứu người, kiên trì không ngừng chọc ghẹo Đại sư: “Hay là thế này đi, ông tháo mặt nạ ra, nếu ngươi đẹp hơn phu nhân, ta sẽ ngoan ngoãn nằm vào huyết trận, dâng mạng cho ngươi, thế nào?”
“Ôi…”
Bị Dư Hạnh khiêu khích, đại sư cũng không hề nổi giận, hắn ta nho nhã, thong dong đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên chiếc quần vừa bị Dư Hạnh đá bẩn.
Hắn ta nhìn những mảng trắng trên người Dư Hạnh càng lúc càng lan rộng, lập tức cười lạnh: “Nếu như ngươi định kéo dài thời gian, vậy thì ta cũng không ngại tâm sự với ngươi đâu, có cần ta rót cho ngươi ly trà không?”
Dư Hạnh cảm thấy có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống. Không còn được bảo vệ bởi Hồng Chỉ Giác Phiến của Lưu Tuyết, hắn đang tiếp tục bị cảm nhiễm, vệt trắng đã lan ra đến ngực.
Với tốc độ thế này, đợi thêm mười phút nữa, cho dù đại sư không ra tay, hắn cũng sẽ trở thành dáng vẻ đó của phu nhân, tuy rằng không chết, nhưng lại mất đi năng lực phản kháng.
Đến lúc đó, nếu như đại sư xách hắn lên ném vào huyết trận, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn đang chờ đợi thời cơ, đại sư cũng đang đợi, nhưng nói đúng ra, hắn có vẻ bị động hơn rất nhiều.
“Uống trà thì không cần đâu, còn tâm sự? Hay là… Đánh một trận nhé?” Dư Hạnh nhìn chằm chằm đại sư, hắn không định để đại sư rời mắt nhìn đi nơi khác.
Hiện giờ, điều mà hắn có thể làm chính là tin tưởng Triệu Nhất Tửu, tin rằng Triệu Nhất Tửu có thể ở trở lại đây trước khi hắn hoàn toàn hóa trắng, rồi cùng nhau rời khỏi Phương phủ.
Vì thế hắn phải trông chừng đại sư, không thể để đại sư đi ngáng đường người khác.
Đại sư đã được chứng kiến thân thủ của hắn, có vẻ hắn ta cũng chẳng sốt ruột là bao, trường đao trong tay từ từ chuyển động theo sự chỉ huy của ngón tay hắn ta. Như thể đã tính trước được cuộc nói chuyện này, hắn nói với Dư Hạnh: “Tiểu Phong đang tìm phương pháp nghịch chuyển sao? Hay phương pháp để cứu người?”
“Cả hai đều đúng cả, nếu như không tìm thấy, chúng ta cũng chỉ có thể bỏ xe giữ tướng, tự túc rời khỏi Phương phủ.” Dư Hạnh ném tung hòn đá, ra vẻ thản nhiên mà tiếp lời: “Tiểu Mộng muốn cứu Tiểu Linh, nhưng ta thì lại chẳng vấn đề gì. Nếu như thực sự rơi vào tình cảnh nguy cấp, ta sẽ mặc kệ tất cả, tự mình bỏ chạy, đến lúc đó ông cũng không ngăn được ta đâu.”
“Không phải ngươi muốn đưa Lưu Tuyết đi sao?” Đại sư biết Tiểu Cận có nhiều tâm tư, quả thực không phải kẻ quan tâm đến tính mạng của đồng đội đi cùng, vậy nên hắn đề cập tới Lưu Tuyết.
“Ha, giờ thì ông cũng nhớ đến Lưu Tuyết rồi hả?” Dư Hạnh cười mỉa mai: “Không phải ông đã ném người đó vào quan tài, hợp táng với Phương thiếu gia rồi sao? Sao ta có thể đưa người đi được, thà bảo chôn cùng thì còn hợp lý!”
“Chuyện này mà ngươi cũng biết ư?” Đại sư có phần kinh ngạc: “Vừa rồi ngươi đã ở hỷ đường thật sao?”
Dư Hạnh nhướng mày: “Ông nói xem? Bóp nát một con sâu nhỏ để dọa nạt ai thế, ông nghĩ ta sẽ bị ông dọa mà ra mặt hay sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận