Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 143. DÙNG CON TRAI TÔI ĐỂ ĐỔI

Chương 143. DÙNG CON TRAI TÔI ĐỂ ĐỔI


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Đèn xe gần như được tắt cùng một lúc.

Vốn dĩ bị chói mắt trong chốc lát đã khiến mắt tôi rất đau, giây tiếp theo lại đen xì, thậm chí khiến tôi có cảm giác như bị mù tạm thời.

Khó khăn lắm mới hồi phục lại, thì phát hiện mặt Lưu Văn Tam đã xị hẳn xuống.

Lão cầm chén rượu, hơi nheo mắt nhìn vào chiếc xe kia.

Cửa xe mở ra, bước xuống không ít người, ít cũng phải tầm năm sáu mươi người.

Từ trên chiếc Lexus đi đầu, một người già tầm tuổi hoa giáp mặc một chiếc jacket mỏng bước xuống, mái tóc hoa râm vuốt ngược ra sau, nhìn trông rất gọn gàng nhanh nhẹn, ông ta giơ tay một cách tùy ý, kéo một chiếc ghê ra ngồi xuống.

Tôi rõ ràng có thể cảm nhận được, từ sau khi ông ta xuất hiện, đám ngư dân ở xung quanh và những người trên thuyền buôn bán dưới sông, đều trở nên căng thẳng hơn không ít.

Lúc này tôi mới phát hiện, bên cạnh ông già này còn có một người, chẳng phải chính là gã Phùng Khuất đó sao? Trên mặt Phùng Khuất không có mấy biểu cảm, hắn cũng nhìn tôi mấy cái, tôi không hiểu hàm ý trong đó là gì.

“Phùng Chí Vinh, Phùng mã chủ, thế trận không nhỏ.” Lưu Văn Tam nhấp một ngụm rượu, bình thản nói.

Tim tôi đập mạnh một phát, lập tức, tôi liền nhớ ra vị Phùng Chí Vinh này là ai.

Trước đây khi trong nước vẫn còn chưa phát triển, thành phố Nội Dương vẫn còn chỉ là một thành phố nhỏ giáp sông, bên tàu bên bờ sông Dương, đều do những ông chủ có quyền có thế, hoặc là thương hội xây dựng.

Cuối cùng bị một tập đoàn tài chính lớn mua lại toàn bộ, người chủ đứng sau tập đoàn tài chính đó chính là Phùng Chí Vinh.

Ở thành phố Nội Dương gần như không ai là không biết ông ta! Bởi vì toàn bộ bến tàu trên sông Dương, đều là của ông ta, Phùng Chí Vinh!

Vào thời điểm mười mấy năm trước làm công ở bên tàu, hoặc thuyền ngư dân buôn bán đều phải nộp phí cho Phùng Chí Vinh.

Xe đi đường có trạm thu phí, thuyền xuống sông có Phùng bến tàu! Vì để duy trì sự ổn định của bến tàu, trong tay Phùng Chí Vinh còn nuôi không ít người.

Sau đó thành phố Nội Dương phát triển lên, bên trên ra mặt, tốn món tiền lớn mua lại toàn bộ bến tàu trong tay Phùng Chí Vinh.

Ông ta bèn dần dần mờ nhạt khỏi bến tàu bên sông...

Tim đập dồn xong, tôi mới hoàn toàn phản ứng lại.

Thiếu gia nhà Phùng Khuất, hóa ra chính là con trai của Phùng Chí Vinh!

Thảo nào Lưu Văn Tam lại nói, Phùng đại thiếu gia rơi xuống sông Dương, bất kể lão đang làm gì, đều phải cun cút chạy lại giúp vớt người lên! Nhà họ Phùng đích thực có bản lĩnh và cũng có tư cách này!

Lúc này đích thân Phùng Chí Vinh tới, cũng nói lên một vấn đề.

Lưu Văn Tam chưa vớt người lên! Nên ông ta mới đích thân tới!

Dẫn theo bao nhiêu người như vậy, mục đích của ông ta không cần nói cũng đủ hiểu...

“Đây không phải là Phùng mỗ tôi phô trương, mà là anh, người vớt xác sông Dương, Lưu Văn Tam, ra cái giá đi, chỉ cần anh vớt con trai tôi lên bờ. Tiền, tôi trả được, không ít hơn bất cứ nhà nào bảo cậu xuống nước.”

Phùng Chí Vinh bình thản nói.

Lưu Văn Tam bóc mấy hạt lạc vứt vào mồm, lại gắp một đũa thịt nhúng, chấm ít nước chấm, nhét một miếng to vào mồm.

“Thập Lục, ăn thịt, thịt cừu chín quá là dai, không ngon.”

Lão hoàn toàn không đếm xỉa đến Phùng Chí Vinh, việc này khiến lưng tôi có hơi toát mồ hôi.

Nói không sợ? Mấy chục người còn đứng ở đây kìa, trước đây Phùng Chí Vinh là thổ hoàng đế ở sông Dương, hôm nay nhỡ ông ta kích động một cái, tôi với Lưu Văn Tam đều xui xẻo to.

Đương nhiên, đi với Lưu Văn Tam lâu thế rồi, tôi cũng tin tưởng lão

Gắp một miếng thịt lên ăn, cũng chẳng để ý dai hay không, nuốt trọn luôn xuống.

Lưu Văn Tam thì ăn rất ngon lành, mồm mép bóng nhẫy, rất nhanh một nồi thịt đã hết rồi, rượu cũng đã đến đáy.

Rõ ràng, lúc này bầu không khí cũng ngày càng trở nên bức bối.

Mấy chục người kia đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, thậm chí có người còn lấy đồ nghề ra cầm trên tay!

Phùng Chí Vinh mới nói một câu: “Ăn no chưa?”

Lưu Văn Tam ợ một hơi, xong mới nói: “No thì no rồi, một nửa là thịt, một nửa là tức, mặt mũi Phùng Chí Vinh ông to hơn Lưu Văn Tam tôi, đưa mấy chục người này tới, định ép tôi xuống sông?”

“Nhưng tôi cũng nói rõ ràng cho ông biết, người, tối qua tôi vớt nguyên một đêm, không vớt lên được.”

“Về sau có thời gian, có cơ hội, tôi sẽ vớt con trai ông lên, nhưng không phải bây giờ, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa nhé.”

Nói rồi Lưu Văn Tam đứng dậy, kêu lên: “Thập Lục, đi gọi dì Thái mày ra, chúng ta về thôn Liễu Hà nghỉ ngơi một thời gian.”

Tim tôi đập thình thịch, co giò liền định chạy đi gọi Hà Thái Nhi.

Lập tức có mấy người liền vây lại, cứ thế quây lấy cái bàn của chúng tôi.

Thần sắc của Phùng Chí Vinh vẫn không đổi, nói: “Hôm nay con trai tôi bắt buộc phải lên bờ. Nếu không, không ai rời khỏi đây được.”

Lưu Văn Tam tức đến bật cười: “Ha ha, thế thì đúng là không biết ai sẽ xuống nước đi vớt, ông có thể đi tìm đội vớt xác, Lưu Văn Tam tôi không có cái bản lĩnh đó.”

“Thập Lục, mày cũng xem cho lão Phùng Chí Vinh này chút, lão định ép chú Văn Tam mày xuống sông, hại chết chú Văn Tam mày, còn sống được mấy hôm mới gặp báo ứng?”

Nói thực lòng, ngoài sợ hãi ra, trong lòng tôi cũng rất khó chịu.

Phùng Chí Vinh đích thực có tiền có quyền, càng có thế lực.

Nhưng thế này là thế nào?

Hơn nữa, hôm qua chú Văn Tam đã mất cả một đêm ở dưới sông, người đúng là không vớt lên được, đây cũng chẳng phải là vấn đề tiền bạc.

Không thể nào ép lão xuống, để cùng chết dưới sông chứ?

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt của Phùng Chí Vinh, nhưng phát hiện chẳng nhìn ra gì bất thường cả.

Tướng mặt của ông ta rất tốt, tướng cốt cũng không kém, lại còn là bộ dạng sống thọ trăm tuổi...

Tôi mất tự nhiên nói: “Chú Văn Tam... ông ta chắc là chẳng có báo ứng gì... Còn sống được lâu lắm...”

Đây cũng hoàn toàn là câu nói vô thức của tôi.

“....” Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn tôi một cái.

Cũng vào lúc này, Phùng Chí Vinh bất chợt giơ tay lên.

Tôi thất kinh, cũng theo bản năng mò cái búa ra, nếu phải đánh nhau thật, chúng tôi chắc chắn không đánh lại, nhưng trong tay tôi có cái búa, chắc chắn cũng lôi được vài thằng chết cùng.

Thậm chí nhìn Phùng Chí Vinh, tôi còn định xông lên, tóm được ông ta thì chắc là không đánh nhau nữa nhỉ?

Suy nghĩ chỉ diễn ra trong chớp mắt, kết quả những người kia lại chẳng có vẻ gì muốn động thủ cả.

Ngược lại Phùng Khuất quay người lại lên xe, từ trên xe bê một cái khay gỗ xuống, đặt lên chiếc bàn trước mặt tôi và Lưu Văn Tam.

Phùng Chí Vinh đưa tay lật mảnh vải trắng phủ trên cái khay gỗ ra.

Xuất hiện trước mắt chúng tôi, hóa ra là một bộ tiểu quái bằng vải đay, một chiếc quần vải thô, cùng một cuộn dây thừng dường như đã đứt đoạn.

Bên trên đó đặt một thanh mã tấu đầy vết gỉ sét.

Chiếc khay gỗ rất lớn, phải tới gần một mét, thanh mã tấu đó cũng rất dày dặn.

Tuy rằng đầy vết gỉ sét, nhưng lưỡi đao vẫn rất sắc bén, lưng đao lại rất dày rộng.

Ngoài ra, còn có một số đồ vật nhỏ, một chiếc chuông nhỏ gần giống với cái mà Lưu Văn Tam cho tôi, cùng một số đinh gỗ đào.

Lúc đó, mặt Lưu Văn Tam đã lập tức biến sắc.

Lão vụt bước lên trước hai bước, đến thẳng trước cái khay gỗ đó, tay ấn chặt xuống bàn, mắt đã đỏ cả lên.

“Những thứ này, tại sao lại ở chỗ ông?”

Rất rõ ràng, đây đều là đồ dùng của người vớt xác, chỉ có điều, tôi cứ cảm giác nhìn trông, bộ đồ nghề với quần áo này, tốt hơn nhiều so với bộ của Lưu Văn Tam.

Đặc biệt là thanh mã tấu kia, toát ra một luồng sát khí.

Lưu Văn Tam còn không có thanh đao lớn như thế, chỉ là một con dao găm ngậm trên miệng mà thôi, hơn nữa cái chuông lão cho tôi cũng hỏng rồi.

Thậm chí tôi còn cảm giác, rất nhiều đồ của Lưu Văn Tam đều không đầy đủ.

Lão đích thực là một người vớt xác rất lợi hại!

Nhưng nếu so sánh với tôi bây giờ, thì là bản lĩnh của lão rất lợi hại, biết rất nhiều, nhưng trang bị thì lại không bằng cái thằng chân ướt chân ráo mới học nghề đỡ âm linh như tôi.

Người vớt xác cũng là một cái nghề rất lợi hại, chẳng lý gì mà chỉ có mấy món vũ khí nghèo nàn như vậy.

Một cuộn dây thừng, một bộ quần áo bằng vải đay, một con dao, một cái chuông...

Lưu Văn Tam mỗi lần xuống sông, đều là tay không đi liều mạng.

“Có những thứ này, chắc là anh có thế xuống sông rồi chứ.”

Phung Chí Vinh không trả lời câu hỏi của Lưu Văn Tam, vẫn tiếp tục nói vấn đề xuống sông.

Lưu Văn Tam vẫn cứ giữ im lặng.

Phùng Chí Vinh lại bắt đầu nói: “Anh hôm nay chẳng phải đã nói với lão Quách rồi sao, sông Dương giai đoạn này, không yên lành!”

“Cả con sông Dương tốt nhất đừng có cho ngư dân xuống, cũng đừng có thuyền đánh cá, càng đừng có cho người tiếp tục làm nghề buôn bán trên sông, để tránh lại chết người nữa.”

“Lão Quách chỉ là một đội trưởng của đội vớt xác, anh ta không có bản lĩnh làm tốt việc này, bên trên anh ta cũng chẳng có người nào để nói chuyện, chẳng mấy người làm ăn hay ngư dân chịu nghe anh ta.”

“Nhưng chắc sẽ có người nghe Phùng Chí Vinh tôi.”

“Hơn năm mươi người này của tôi, từ hôm nay sẽ bắt đầu đóng đô bên bờ sông Dương! Ai dám xuống sông, thì tiễn kẻ đó vào viện nghỉ ngơi, hết bao nhiêu tiền thuốc thang tôi chi! Đập nát thuyền, đền bao nhiêu tôi trả!”

“Lưu Văn Tam, tôi chỉ có một yêu cầu, tôi cần con trai tôi lên bờ!”

“Chỉ cần anh đưa được con trai tôi lên bờ, những thứ này không những cho anh dùng, tôi còn có thể cho anh luôn.”

“Tôi biết anh muốn thứ gì nhất, tôi cần anh dùng xác chết của con trai tôi tới đổi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận