Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 664. TẮT ĐÈN

Chương 664. TẮT ĐÈN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi gãi gãi đầu, cười khổ nói: “Cháu lẽ ra nên nghĩ ra từ sớm cơ.”

Trần mù dụi tắt thuốc, gật đầu nói: “Kế hoạch cũng lập xong rồi?”

Tôi gật đầu, vốn định nói trước với Trần mù một lượt, nhưng Trần mù lại ngắt lời tôi, nói: “Lưu Văn Tam vừa qua đây rồi, Liễu Dục Chú chắc cũng chưa ngủ, cùng nói luôn, nói xong thì hôm nay nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai hành động.”

Nói rồi, Trần mù bèn ngồi dậy xuống giường, đi ra phía ngoài phòng.

Chúng tôi vừa ra khỏi cửa, Trần mù chỉ ho một tiếng, mà Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam đã đồng thời từ hai gian phòng bước ra.

Lưu Văn Tam lúc này, rõ ràng là mặt mày hồng hào, tâm trạng cực tốt.

Tôi đem ý tưởng và sắp xếp của mình ra nói một lượt, Trần mù chẳng có ý kiến gì, Liễu Dục Chú gật gật đầu nói: “Dùng Âm dương thuật phá trạch, đích thực là một phương pháp tốt, như thế này, căn Viên Thị Âm Dương Trạch này, coi như là một trong số hang ổ của y? Nếu như cất giữ vật phẩm quan trọng, trực tiếp bị chúng ta phá hỏng, thì cũng sẽ khiến y tâm thần hỗn loạn.”

“Nếu như có thể chặn y lại trong đó, vậy thì chẳng còn gì tốt hơn. Y chắc là không biết rằng chúng ta sẽ trực tiếp động thủ, cộng thêm việc hành động ban ngày ở bên ngoài thôn Tiểu Liễu, sẽ cảm giác sự chú ý của chúng ta vẫn đang nằm trên người Lý Âm Dương, y vẫn là kẻ ngồi làm ngư ông đắc lợi đó.”

“Nếu như có thể tóm được Viên Hóa Thiệu, thì có thể giữ lại cái mạng của y không.” Tôi ngừng lại một chút, mở miệng nói.

Liễu Dục Chú nheo mắt lại, nói: “Thế này là ý gì? Cậu cũng muốn lấy Âm dương thuật của y?”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Tôi muốn đưa y vào thôn Tiểu Liễu.”

Liễu Dục Chú có vẻ nghĩ ngợi, có điều vẫn gật gật đầu.

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ thế, chứ Viên Hóa Thiệu khó đối phó đến mức nào trong lòng tôi rất rõ, Lý Âm Dương đều chẳng phải là đối thủ, bốn người chúng tôi e rằng cơ hội cũng không lớn, nhưng vẫn phải va chạm xong, thì mới biết được rốt cục nắm chắc được mấy phần.

Huống hồ, Lý Âm Dương hiện giờ, chưa chắc đã không mạnh bằng lúc sinh thời, cho dù là không có Thi đan, ông ta cũng không phải là một Âm dương tiên sinh thông thường có thể so sánh được, vậy nên thực lực của Viên Hóa Thiệu, ngoài tự đi thử ra, căn bản không thể phán đoán được.

Đến gần cuối, Lưu Văn Tam mới lên tiếng, lão ước lượng trảm quỷ đao trong tay, nói: “Không xuống nước được, chú Văn Tam cũng không phải là gánh nặng, bà mẹ vợ đã dạy chú Khôi tinh điểm đấu, có một cái đầu quỷ chém một cái, có hai cái thì chém một đôi.”

Nói xong, Lưu Văn Tam mò ra một chai Nhị Oa Đầu, nhấp một ngụm, rồi đi ra khỏi phòng trước.

Trần mù, Liễu Dục Chú cũng ai về phòng nấy.

Tôi trước tiên về phòng mình, rồi lại qua gõ cửa phòng Lưu Văn Tam, rõ ràng Lưu Văn Tam rất ngạc nhiên, hỏi tôi có phải còn sót chuyện chưa nói không?

Tôi làm một động tác suỵt, rồi mới vào phòng vợ chồng lão.

Tiếp đấy tôi lại lấy ba quyển sách được dùng giấy lanh mịn bọc lại ra, nói phiền vợ chồng lão đi một chuyến, đem đồ đưa qua cho bà cụ Hà ngay trong đêm. Lưu Văn Tam ước lượng một phát, lập tức mặt liền biến sắc, nhíu mày nói: “Thập Lục, mày yên tâm được?”

Tôi gật gật đầu nói: “Có thể yên tâm, chắc là không ai còn có thể giúp đỡ và làm tốt việc này hơn nữa, đúng là gặp phải phiền phức gì thật, chú bảo với bà Hà, đem đồ vứt vào trong hậu viện cũng được, ba ác quỷ hóa Tam sát, chắc là chẳng ai muốn xui xẻo mà đâm đầu vào.”

“Rồi, chú với dì Thái mày đi một chuyến, ngoài chúng ta ra, không ai biết hết.” Nói rồi, Lưu Văn Tam liền thận trọng đem đồ nhét vào trong ngực, lách người đi ra khỏi cửa.

Nhìn bọn lão rời khỏi cổng xong, tôi mới ra khỏi phòng, về lại phòng mình.

Một đêm yên tĩnh...

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ rồi.

Đám Hoàng bì tử kia đã biến mất không thấy nữa. Tôi cũng chẳng biết đêm qua người của Trường Thanh Đạo Quán tới lúc nào.

Phùng Bảo và Phùng Quân cũng đem những thứ tôi cần tới, tôi chuẩn bị xong máu và lông đuôi gà mà Sát thuật cần dùng đến.

Tượng gỗ và dao khắc thì nhét ở túi trong của Đường phục, lúc này mới chuẩn bị xong có thể xuất phát.

Xe năm chỗ thông thường đã không còn đáp ứng được nhu cầu của chúng tôi, hình thể to lớn của ngao sói, vị trí một hàng ghế đều không đủ cho nó ngồi.

Phùng Bảo rất biết ý, sớm đã đổi một chiếc xe bán tải hai hàng ghế ngồi tới.

Tiểu Hắc lên dãy phía sau, mừng rỡ nhảy lên nhảy xuống, khiến cho chiếc xe bán tải không ngừng rung lắc.

Lúc chúng tôi rời khỏi căn nhà cũ có để Phùng Quân ở lại, hắn cần đưa mấy người gồm bà nội tôi, Từ Thi Vũ, Hà Thái Nhi qua nhà họ Phùng.

Lúc Phùng Bảo lái xe lại đến Viên Thị Âm Dương Trạch, cũng mới tầm tám chín giờ, thời gian vẫn còn sớm.

Đến cổng căn Âm dương trạch, đầu của Tiểu Hắc liền gần như dính sát mặt đất, mũi dùng sức hít hít, thậm chí còn cùng móng móc mặt đất một phát, bản thân con mắt đã màu đỏ máu, nay càng sung huyết đến gồ lên, da mõm nhe ra, răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài, nó toát ra một vẻ hưng phấn trước nay chưa thừng có.

Trần mù đi trên đầu, Lưu Văn Tam và Liễu Dục Chú thì áp sát bên cạnh tôi, Tiểu Hắc nhanh chóng bám theo đến bên người Trần mù.

Đây là đội hình mà chúng tôi bàn bạc lúc trên xe, Viên Thị Âm Dương Trạch nếu có chỗ nào quái dị, thì không cứ thế xông vào, mà cần tôi đi phá phong thủy của căn nhà, Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam kề sát bảo vệ tôi.

Còn về Trần mù thì đưa theo Tiểu Hắc đi ở phía trước, ngao sói có thể nhìn thấy quỷ quái, bản thân việc phối hợp với Trần mù đã có thể đạt đến mức không kẽ hở, cực lực không để chúng tôi bị vong nhập, nếu như thế này, thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Bởi vì một khi có người bị trúng vong, liền giống như Trương Nhĩ vậy, thành một kẻ địch mạnh mẽ, còn chúng tôi lại không thể ra sát chiêu, mười phần khó đối phó.

Đi xuyên qua khu nhà bình thường, đến trước lối đi ngầm đó, tôi mò mẫm mở cửa ra.

Xác chết của lão già trộm thọ vẫn nằm nguyên vị trí cũ.

Tiểu Hắc nhìn thấy xong, bèn hạ giọng sủa điên cuồng mấy tiếng.

Trương Nhĩ để lại xác chết ở đây để chặn đường, trước đây chúng tôi cũng không động đến, lần này Trần mù đeo găng tay lên, bê xác chết ra ngoài, hơn nữa còn rắc lên trên một lớp bột mà tôi chẳng biết là thứ gì, Lưu Văn Tam đổ nửa bình rượu lên trên, châm lên xong lửa bèn cháy phừng phừng lên.

Khuôn mặt chữ Quốc do nấm đầu xác hình thành biến dạng trong ngọn lửa, vô cùng âm u kinh dị.

Tốc độ cháy của xác chết này rất nhanh, trong nháy mắt đã hoàn toàn bị nuốt trọn.

Càng kỳ dị hơn là, xác chết bị nấm đầu xác ăn thấu, mùi xác thối cũng trở nên rất nhạt, chừng mười phút sau, liền chỉ còn lại một đống bột tro.

Xử lý xong xác chết của lão già trộm thọ, chúng tôi mới vào trong lối đi, đến trước cái giếng thẳng đứng, từng người một xuống dưới giếng, đến phía trước căn Âm trạch ở dưới mặt đất.

Những xác chết châm nến người bị treo lên ở trong sân kia, mặt mày hung hãn, vẫn cứ toát ra nỗi đau đớn vô cùng vô tận trước khi chết, ngọn lửa cháy leo lắt, càng âm u vô cùng.

Nhìn thấy những thứ này, lông mày của Liễu Dục Chú đều sắp dựng ngược cả lên.

“Giỏi thứ châm nến người hung ác, Âm dương tiên sinh mà sống thành thứ giết người như rạ giống y thế này, ta cũng lần đầu tiên được thấy.”

“Âm dương tiên sinh Xuất hắc.” Liễu Dục Chú nheo mắt lại, lẩm bẩm nói một mình.

“Trong nhà có một thứ rất dữ, nhất định phải cẩn thận.” Trần mù nhắc một câu.

Lão đã dẫn theo Tiểu Hắc đi đến cổng căn Âm trạch, dùng sức đẩy mở cổng!

Sau khi chúng tôi vào trong xong, thì lại phát hiện một điều cực kỳ quái dị...

Bởi vì trong căn Âm trạch, vô cùng tối đen.

Lửa nến của châm nến người ở trong Âm trạch đều không cháy, trong đây liền chẳng có một tia sáng nào, chỉ có thể dựa vào thứ ánh sáng lọt qua cổng vào trong...

Thế nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng đứt gãy răng rắc vang lên, đồng thời còn có tiếng rầm rơi xuống đất.

Tôi vụt quảnh đầu lại, thì nhìn thấy những xác chết châm nến người ở bên ngoài khu nhà kia, toàn bộ đều đã rơi xuống đất rồi...

Cũng trong giây phút này, ánh sáng triệt để tiêu tan, trong nháy mắt tất cả chúng tôi đều bị đêm đen bao trùm....

Tiếng bò trườn khe khẽ vang lên bên tai, giống như có thứ gì đó đang lại gần chúng tôi vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận