Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 316. MẸ RẤT ĐÁNG SỢ?

Chương 316. MẸ RẤT ĐÁNG SỢ?


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lời của Trần mù, khiến rất nhiều người xung quanh đều câm như hến.

Từ Thi Vũ cũng bất an hỏi nghiền xương vứt tro là ý gì, Trần mù mới giải thích là đốt xác thành tro rồi đem đi rắc bỏ.

Tôi im lặng một lát rồi gật đầu, biểu thị bản thân đã rõ.

Mấy lãnh đạo cấp trên ở bên cạnh, cũng đơn giản nói vài câu.

Bảo Từ Thi Vũ đi làm theo lời của Trần mù, những chuyện khác bọn họ sẽ phê duyệt riêng rẽ với cơ quan liên quan.

Từ Thi Vũ cũng chẳng còn ý kiến và vấn đề gì khác.

Đương nhiên, đưa Châu Bân đi hỏa thiêu, Trần mù và Lưu Văn Tam đều đi theo tôi.

May là tất cả quá trình này đều rất thuận lợi, không xuất hiện thêm biến cố gì khác nữa.

Cuối cùng đem tro cốt của Châu Bân xử lý xong, tôi mới coi như là thở phào một tiếng, trong lòng cũng vẫn nghĩ lại là thấy sợ.

Tôi lo lắng cho sự an nguy của xưởng trưởng Châu, Từ Thi Vũ đồng thời cũng còn lo lắng cho tình trạng của pháp y nữa.

Qua bệnh viện một chuyến.

Xưởng trưởng Châu lúc này đã tỉnh lại rồi, toàn thân băng bó kín mít, trông yếu ớt khác thường.

Còn về pháp y thì vẫn chưa tỉnh lại, nằm ở trên giường bệnh.

Theo lời của bệnh viện, thì pháp y bị thương quá nặng, miễn cưỡng cứu được, nhưng phần đầu của anh ta không biết bị thứ gì làm tổn thương, e rằng rất khó tỉnh lại được.

Rất có khả năng sau này sẽ cứ là người thực vật như vậy mãi.

Tôi nghe mà trong lòng không biết là tư vị gì.

Lúc này Từ Thi Vũ mới thở dài một tiếng, bảo với tôi số của pháp y không tốt, vận may cũng không ra gì.

Nhưng bây giờ ở tình trạng này, đối với anh ta mà nói vẫn là một chuyện tốt, chỉ hy vọng sau này anh ta có thể tỉnh lại.

Tôi ngẩn người ra, đã thành người thực vật rồi mà còn có thể coi là chuyện tốt được sao?

Từ Thi Vũ mới bảo, xác chết của Châu Bân bị xẻ ra thành bộ dạng đấy, rõ ràng là chỉ có pháp y chuyên nghiệp mới làm được.

Anh ta mất kiểm soát, gây ra chuyện này cũng không phải do ý nguyện của bản thân.

Nhưng trên thực tế, anh ta rất có khả năng giết Châu Bân ở trong tình trạng này.

Truy cứu đến cùng, thì anh ta sẽ phải chịu phần trách nhiệm tương ứng.

Tôi không nói gì nữa.

Đúng thật, sự hóa sát tác quái của Tiểu Niếp, khiến pháp y biến thành con dao trong tay con bé.

Gây ra những chuyện này, làm sao có thể là ý nguyện của bản thân anh ta được?

Rời khỏi bệnh viện xong, tôi bảo Trần mù và Lưu Văn Tam đi về trước, nói muốn nói chuyện riêng với Từ Thi Vũ.

Lưu Văn Tam lôi ra một chai rượu nhỏ uống hai hớp, ngâm nga hát lên, trông rất nhẹ nhõm.

Trần mù thì cứ chằm chằm nhìn đối mắt với tôi tận mấy giây, rồi mới rời đi.

Từ Thi Vũ thì lại có đôi chút bất an, theo tôi đi bên lề đường mấy phút, xong mới mất tự nhiên hỏi tôi làm sao thế? Có phải có chuyện gì muốn hỏi cô ta không?

Tôi lấy cái thẻ ngân hàng, và cả tờ giấy nợ mà khi đó cô ta đưa tôi ra.

Cũng chẳng nói là trả giấy nợ lại cho cô ta, mà xé bỏ luôn, rồi mới đem thẻ ngân hàng dúi vào tay cô ta.

Tôi thành khẩn bảo với cô ta, chuyện tiền nong tôi đã bảo không lấy, thì đúng là không thể lấy được thật.

Huống hồ đối với cô ta mà nói, chỗ bảy mươi vạn này phải rất nhiều năm mới có thể kiếm được.

Kể cả chỗ mười mấy vạn này, đối với cô ta mà nói cũng rất quan trọng.

Dù sao cô ta bây giờ cũng coi như cô đơn chỉ có một mình.

Chẳng thể nào không có một xu trên người được, nhỡ đâu có chút tình trạng khẩn cấp gì, thì chẳng phải là thành bó tay bất lực sao?

Từ Thi Vũ mím môi, cô ta cúi đầu hồi lâu, rồi mới ngẩng lên nhìn tôi.

Trong mắt toát ra chút vẻ phức tạp, nói: “La Thập Lục, anh đang làm từ thiện sao?”

Tôi ngẩn người, đáp: “Việc này sao có thể coi là từ thiện được, cô giúp tôi nhiều lần, còn tôi giúp cô có mỗi một lần thôi.”

Từ Thi Vũ lắc lắc đâu: “Các kiểu người đa dạng, tôi gặp qua rất nhiều, kiểu người như anh thế này tôi mới gặp lần đầu.”

Câu này thì tôi chẳng biết tiếp lời như thế nào.

Đột nhiên nhớ ra, cuộc sống mà tôi trải qua từ nhỏ đến lớn.

Trong mắt người dân trong thôn, tôi là một đứa âm sanh tử.

Tôi sợ tranh cãi với người khác, gây ra mẫu thuẫn, liên lụy khiến họ mất mạng, nên không dám kết bạn.

Nếu không phải vì vậy, tôi cũng sẽ chẳng tự ti đến mức không dám tiếp xúc với con gái.

Sẽ càng không chỉ mới gặp mặt Cố Nhược Lâm, được cô ta nói chuyện mấy câu, làm vài động tác thân mật, là đã khiến tôi sa lầy vào trong.

Không trải qua cuộc sống như của tôi, thì không thể lý giải được nửa đầu đời tôi sống khó khăn đến mức nào.

Cũng bởi vậy, tôi bây giờ rất quý trọng những người bạn bên cạnh mình, và những người còn hơn bạn bè kia nữa.

Lưu Văn Tam gặp nạn, tôi có thể liều mạng đi giúp.

Trần mù có chuyện, tôi cũng có thể bất chấp hậu quả cưỡng chế đổi tướng quẻ của lão.

Bọn họ đối đãi với tôi rất chân thành, cũng lấy mạng ra để bảo vệ tôi.

La Thập Lục tôi không có thứ gì khác, cũng chỉ có cái mạng này là có thể bảo vệ được bọn họ thôi!

Còn về Từ Thi Vũ, tuy không nói rõ ra, nhưng những việc có thể giúp được tôi trong phạm vi khả năng của cô ta, cũng đã không ít rồi.

Nghĩ đến đây, tôi mới trả lời rằng: “Tôi kiếm tiền không khó khăn như thế, nhưng bạn bè của tôi đúng là ít thật.”

“Tôi coi cô là bạn thật sự, cô chẳng phải cũng thế sao?”

Từ Thi Vũ cầm thẻ ngân hàng cất đi.

Cô ta ngập ngừng hồi lâu, rồi mím môi nói: “Anh coi tôi là bạn? Bộ dạng ông nội tôi như thế, không dọa anh sợ à?”

Tôi gãi gãi đầu, trả lời: “Thế bộ dạng của mẹ tôi, chắc còn khủng khiếp hơn ông nội cô đúng không? Mẹ tôi dọa cô sợ chưa?”

Tuy nói như thế, nhưng đối với tôi mà nói, mẹ tôi không khủng khiếp chút nào.

Chỉ là đối với người ngoài mà nói, thì chưa chắc đã là như vậy.

Kết quả Từ Thi Vũ lại rất nghiêm túc gật gật đầu: “Dọa sợ rồi, đêm toàn mơ thấy ác mộng.”

Tôi: “.....”

Nhất thời, tôi cũng chẳng biết phải đỡ lời thế nào nữa.

Có điều giây tiếp theo, biểu cảm của Từ Thi Vũ lại càng nghiêm túc hơn, thậm chí trong mắt cô ta còn có chút thèm muốn.

“Nhưng nếu như có cơ hội đó, tôi cũng muốn mẹ tôi cứ mãi đừng bao giờ đi, thậm chí muốn mẹ với bố tôi cùng ở lại. Như thế, cả nhà chúng tôi đời này sẽ không phải chia lìa, La Thập Lục, tôi kỳ thực rất ước được như anh.”

“Lần trước, tôi hỏi anh âm sanh tử là ý gì, anh còn chưa giải thích cho tôi nghe kìa.”

“Nếu anh đã coi tôi là bạn, thế anh bảo tôi biết, đấy là ý gì, được không?”

Giọng nói của Từ Thi Vũ không còn trầm như ban nãy nữa, ngược lại đã hồi phục vẻ giòn giã, thậm chí còn có chút hoạt bát.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ là, cô ta lại lần nữa nhắc đến chủ đề lần trước hỏi tôi khi ở trong thôn.

Tôi còn nhớ rất rõ, khi đó đi trên đường thôn, dân thôn chửi tôi, cô ta từng hỏi tôi âm sanh tử có ý nghĩa gì.

Lúc đó tôi không trả lời cô ta, bây giờ lại có chút hoảng hốt.

Cũng chẳng biết có phải Từ Thi Vũ nhìn ra được biểu cảm mất tự nhiên của tôi không.

Mà cô ta bất chợt lại cười cười, nói: “Chỉ tiếc là, bây giờ tôi còn phải về trong Cục điểm danh. Chúng ta hẹn thời gian đi ăn bữa cơm đi, nghe anh kể chuyện này một cách tử tế, coi như việc tìm hiểu lẫn nhau giữa bạn bè, được không?”

Tôi như được đại xá, vội vàng gật gật đầu, nói một tiếng được.

Đợi Từ Thi Vũ đi xong, tôi lại hơi có chút ngẩn ngơ.

Lần này có thể không nói, nhưng cô ta như thế này chẳng phải là biến tướng sang hẹn tôi đi ăn sao?

Sau khi về đến nhà họ Phùng, trời gần như đã tối hẳn rồi.

Trong hậu viện, tôi còn tưởng tôi hoa mắt nữa, Trần mù lại ngồi chung một chỗ với Lưu Văn Tam.

Trước mặt lão còn có đặt chén rượu.

Cũng chẳng biết các lão đang nói chuyện gì, Lưu Văn Tam hơi có chút mặt đỏ tía tai.

Trần mù thì cứ thong dong thư thả.

Sau khi tôi đi qua, thì bọn họ ngược lại không nói thêm nữa.

Ngao sói lúc này trạng thái tinh thần đã tốt hơn không ít, ở trong vườn hoa ngoài sân, cũng chẳng biết đang đuổi theo thứ gì.

Hà Thái Nhi thấy tôi, nói đi bảo phòng bếp nhà họ Phùng đem thức ăn lên.

Lúc ăn cơm, Lưu Văn Tam còn cười hề hề rót rượu cho tôi, nói tôi được đấy, không làm mất mặt lão bố nuôi như lão.

Câu nói này của lão có ý ám chỉ.

Tôi không dám tiếp lời...

Trần mù thì bảo tôi nghỉ ngơi tử tế, hai ngày hai đêm không ngủ, như thế là đang đánh cược mạng sống.

Tôi đích thực là buồn ngủ không chịu được, đặc biệt là uống chén rượu kia xong, đầu óc càng quay cuồng hơn.

Về đến phòng, tôi nằm lăn ra ngủ luôn.

Lờ mờ, tôi cảm giác trên mặt đang được vuốt ve.

Đồng thời còn có một tiếng thì thầm khe khẽ, dường như là đang hỏi.

“Mẹ rất đáng sợ sao?”

Mơ mơ màng màng, tôi trả lời một câu: “Không đáng sợ...”

Sáng sớm ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại, trong phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, bao gồm cả quần áo của tôi cũng đã được sắp xếp đặt ở đầu giường.

Chỉ có điều, mấy quyển sách kia lại bị lấy ra, xếp chồng lên nhau.

Trên đầu còn có một tờ giấy, bên trên viết mấy chữ nghiêng nghiêng ngả ngả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận