Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 401. VÀO NÚI

Chương 401. VÀO NÚI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Ban đầu cái giọng của nó tuy the thé chói tai, nhưng âm thanh dù sao cũng không coi là quá to.

Lúc này mọi người đều ngủ rồi, nếu đợi nó lại gào lên, khiến người ta tỉnh giấc, thì phiền phức lớn rồi.

Tư duy nhanh như chớp, tôi quyết một phát, liền định động thủ luôn.

Lập tức nắm lấy gậy khóc tang!

Tôi cũng không thể bảo đảm bản thân một phát có thể đánh trúng, nhưng bây giờ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cũng vào lúc này, đột nhiên soạt một tiếng khẽ vang lên.

Bên cạnh đột nhiên bắn ra một cái roi dài mảnh!

Cái roi toát ra một màu đỏ chu sa, roẹt một phát đánh trúng con vẹt lông xám kia, trong chớp mắt đã quấn lên trên cổ nó.

Rồi lại xoẹt xoẹt mấy tiếng, cái roi vung vẩy theo quán tính, tiếp tục lại quấn lấy cánh của nó!

Nó lộc cộc lăn xuống dưới lều.

Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh, căn bản không có cơ hội cho tôi ra tay, cũng chẳng có thời gian để tôi phản ứng.

Cổ con vẹt lông xám đó dường như bị cái roi ban nãy chạm vào đánh gãy rồi, lúc rơi xuống dưới xong dường như chẳng động đậy tý nào, mí mắt cũng cứ mở ra, không hề có tý phản ứng gì...

Mắt nhìn nó sắp rơi vào trong tay tôi.

Tôi đang định đưa tay ra đỡ, thì một bóng người mảnh dẻ vụt qua, Thẩm Kế đỡ lấy con vẹt lông xám này trước, cô ta chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, lách người mấy cái liền biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Tổng cộng cách lúc con vẹt lông xám ngông cuồng này xuất hiện, kêu gào ở trên đỉnh lều của chúng tôi, rồi đến lúc nó mất mạng trong tay Thẩm Kế, cũng chỉ trong vòng có mười mấy giây đồng hồ.

Cánh tay đột ngột bị người ta túm lấy, lôi một phát vào trong!

Tôi cũng không giãy giụa kháng cự, liền bị Âm tiên sinh lôi luôn vào bên trong lều.

Âm tiên sinh làm một động tác suỵt, tim tôi đập rất nhanh, trên trán cũng rịn ra dày đặc mồ hôi lạnh.

Ông ta cẩn thận nghiêng đầu lắng nghe, đồng thời làm một động tác tay, bảo tôi nằm xuống ngủ.

Tôi nằm vật xuống xong, Âm tiên sinh cũng nằm xuống bên cạnh, ông ta nhắm mắt lại.

Bên ngoài rất yên tĩnh, không hề có bất cứ tiếng bước chân nào vọng lại.

Còn ban nãy tôi cũng có thể xác định, ít nhất trước khi Âm tiên sinh lôi tôi vào trong lều thì tuyệt đối không có người ra ngoài.

Xác suất lớn là tất cả những gì phát sinh ban nãy, không có bất cứ người nào nhìn thấy.

Đi đường nguyên cả ngày, cộng thêm việc trườn bò bên trong cái hang kia, cũng thực sự khiến tôi kiệt sức.

Thêm việc Thẩm Kế ra tay nhanh như vậy, khiến con vẹt lông xám kia trả giá ngay tại chỗ, cũng khiến trong lòng tôi vô cớ có chút vui vẻ.

Tôi chìm vào giấc ngủ một cách rất nhẹ nhàng.

Một đêm ngon giấc, cũng chẳng bị bất cứ thứ gì làm phiền.

Sáng sớm ngày hôm sau, vẫn là vì tiếng động bên ngoài quá nhiều, nên tôi mới tỉnh giấc.

Trong lều đã chỉ còn lại mỗi mình tôi rồi.

Kéo bạt ra, ánh nắng chói mắt, hơn mười phong thủy sư do Tần Thái dẫn đầu, đang ngồi cạnh đống lửa ăn uống.

Lưu Văn Tam ngồi dựa bên cạnh một tảng đá lớn.

Còn về Âm tiên sinh, thì đang nói chuyện với Dương Hạ Nguyên, cũng chẳng biết hai người đang nói chuyện gì, Dương Hạ Nguyên lúc lại gật gật đầu.

Tôi cũng chú ý đến Thẩm Kế, cô ta đang tất bật cùng với Khương Manh, rõ ràng là đang giúp đỡ. Ít nhất từ trên người cô ta và Khương Manh, không nhìn ra có bất cứ chỗ nào kỳ quái.

Tôi bước từ trong lều ra ngoài, lúc này cũng đã bụng đói cồn cào, Tần Thái vừa hay cũng gọi tôi qua ăn sáng.

Những người còn lại cũng có người đang giao lưu với nhau, đại khái là nói về nhận định của bản thân về hướng núi tối qua.

Tôi không xen vào, nhưng gã Triệu Tỵ kia ngược lại sáp đến trước mặt tôi, trên mặt là nụ cười giả tạo, giả vờ thân thiết hỏi tôi có tìm ra lối tắt nào không? Tối qua cũng chẳng biết tôi về trại lúc nào, là ở trên núi hứng gió cả đêm, định tìm tiểu xảo?

Những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều lộ ra vẻ khinh bỉ tôi, chẳng biết là ai nói một câu, Địa tướng Kham dư vào trong tay tôi, đúng thật là lãng phí, cũng chẳng biết tại sao, Dương trường chủ lại có thể xem trọng tôi được.

Tôi coi những lời này như rác, vào tai này ra tai kia.

Đồng thời tôi cũng chú ý đến, Tần Thái cứ lúc lại ngó tôi một phát, dường như là quan sát những thay đổi nhỏ nhặt của tôi vậy.

Tôi chú ý đến cử động của lão cáo già này, đương nhiên càng không thể nào lộ ra sơ hở gì.

Chẳng mấy chốc, Dương Hạ Nguyên và Âm tiên sinh cũng đã bước lại.

Chỉ nhìn sắc mặt của Dương Hạ Nguyên thì hình như cũng chẳng có gì khác thường.

Sau khi đi đến gần xong, Dương Hạ Nguyên cười nói: “Tôi vừa nói chuyện với Âm tiên sinh rồi, đêm qua không có tướng sao, đợi sau khi tướng sao xuất hiện, ông ta tự khắc sẽ đi quan trắc, dùng Táng ảnh chi pháp tìm cửa sinh. Trước lúc này, phải cần mọi người dùng thuật phong thủy thông thường quan trắc hướng núi này, để thử tìm xem Chủ phong ở chỗ nào.”

“Tần lão, La tiên sinh, trước khi tướng sao xuất hiện thì phải nhờ hai vị rồi.”

Tôi lúc này mới hiểu ra Âm tiên sinh đã nói gì, có điều thứ ông ta nói cũng đều là quy luật thông thường, ngược lại sẽ không khiến Dương Hạ nguyên nghi ngờ.

Dương Hạ Nguyên đối với Táng ảnh chi pháp của Âm tiên sinh, rõ ràng hứng thú nhiều hơn so với Địa tướng Kham dư của tôi.

Còn Tần Thái là thủ hạ lâu năm dưới trướng y, y cũng chẳng lạnh nhạt, mà đánh đồng với tôi, đây chắc chắn cũng là nâng cao tầm quan trọng của tôi lên.

Tần Thái gật gật đầu, còn về những người khác, trong đáy mắt kiểu gì cũng có vài phần khinh thường, có người nói một câu: “Dương trường chủ yên tâm, hoặc giả không cần dùng đến Táng ảnh chi pháp, để Tần lão dẫn đầu, chúng tôi cũng có thể tìm ra Chủ phong và cửa sinh, Địa tướng Kham dư tuy lợi hại, nhưng dù gì người sử dụng cũng chỉ là đứa mới vào nghề, làm sao so được với Âm thuật tiên sinh và Thiết khẩu Kim toán năm đó?”

Dương Hạ Nguyên không nói nhiều, chỉ mang khuôn mặt cười cười.

Tôi cũng không tranh cãi, mà đi hỏi Dương Hạ Nguyên, chúng tôi xuất phát vào núi trước, hay làm như thế nào?

Cái người ban nãy chế giễu tôi lại nói một câu: “Vào núi? Đêm qua đã xem qua hướng núi rồi, đối chiếu đại thể với sa bàn phong thủy, bây giờ đã có thể tham khảo các khả năng của bố cục phong thủy rồi. Tìm vị trí đại khái của Chủ phong trước, đến điểm này mà cũng không hiểu à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận