Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 456. CHUẨN BỊ TÂM LÝ

Chương 456. CHUẨN BỊ TÂM LÝ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tim tôi thắt lại, tắt thở rồi?

Chưa đợi tôi hỏi thêm, Phùng Khuất đã dùng tốc độ cực nhanh nói tiếp, lúc nãy khi bọn họ trên đường đi, hô hấp của Miêu Kinh Luân vẫn còn tương đối ổn định, miễn cưỡng có thể giữ được mạng sống, y tá cũng nói có thể trụ được đến lúc tới viện làm phẫu thuật.

Nhưng được nửa đường thì rõ là trùng hợp, xe cứu thương lại xảy ra sự cố, trì hoãn thêm thời gian.

Lúc gần tới bệnh viện, thì lại xảy ra tai nạn.

Miêu Kinh Luân không chịu nổi cú xóc này, nên mới toi mạng luôn.

Tôi bảo với Phùng Khuất, vẫn cứ báo cảnh sát như thường, những việc khác không cần quản nhiều.

Sau khi cúp điện thoại xong, tôi cũng đem chuyện Miêu Kinh Luân tắt thở ra kể.

Lưu Văn Tam bập bập hút thuốc, không mở miệng nói gì thêm.

Thương Tượng thì ngược lại bật cười lên, anh ta cười có chút kinh khủng, nói một câu chết hay lắm.

Đối với Thương Tượng mà nói, tên Miêu Kinh Luân này chính là ác mộng của anh ta.

Quấy phá cuộc sống của anh ta, hủy hoại gia đình anh ta, anh ta phản ứng như vậy cũng là lẽ thường.

Tôi cũng mới hiểu ra, nguyên nhân âm thai có thể ra đời.

Miêu Kinh Luân chết rồi, chính là do Miêu Tĩnh giết.

Cũng chẳng trách Miêu Tĩnh lại đang dần chuyển biến sang xác thanh thi.

Tiểu Niếp hồi đó, cũng chẳng phải là sau khi giết mẹ đẻ con bé xong, thì từ huyết sát hóa thanh thi luôn, mà còn thành xác sống đó sao. Con bé cũng tự mình sinh âm thai ra.

Nếu không phải Tiểu Niếp không có ý muốn lấy mạng tôi, chỉ giết gã Châu Bân - kẻ giết hại con bé xong thì rời đi, sợ rằng cũng chẳng ai có thể giữ được mạng cho tôi.

Đặt xác chết của Miêu Tĩnh vào trong quan tài đồng, ngay tiếp đó, liền thiêu bỏ âm thai ngay trong sân.

Tôi cũng mới nói sắp xếp của mình, là đưa luôn Miêu Tĩnh đi an táng ngay trong đêm để tránh đêm dài lắm mộng.

Bây giờ đã sắp đến tết rồi, vì chuyện của Lý Đức Hiền xảy ra bất ngờ, mà tôi với bà nội chẳng cách nào ăn tết.

Không chỉ Dương lịch đã sang năm 2018, mà Âm lịch cũng đã đến năm Mậu Tuất.

Trong Lục thập Tiên mệnh mà Trạch kinh nói đến, vong mạng năm Mậu Tuất, kỵ táng Mão Dậu Ất Tân Canh Giáp.

Hợp táng sáu núi Dần Thân Tuất Thìn Can Tốn.

Tôi suy nghĩ một chút rồi dự định, sẽ đưa Miêu Tĩnh táng vào trong núi Dần.

Trong Trường Quái có giải, Âm dần sinh Dương dần trưởng là sinh trưởng(1), lại có Âm tiêu Dương dần trưởng(2), trong đó Nhất Dương là quẻ Dần, quẻ Dần cũng là quẻ Nhân Nguyên.

Bản thân sáu núi hợp để táng này, bèn là nơi phong thủy tốt mà táng xong thì con cháu phát đạt, đinh tài đại vượng, nhánh nào cũng có danh nhân tú sĩ, vang danh bốn biển, phú quý vĩnh viễn.

Cộng thêm tượng trưng của Nhất Dương Nhân Nguyên trong quẻ Dần, hoặc giả có thể thay đổi một chút mệnh số của Thương Tượng.

Đây cũng là thử nghiệm của tôi.

Lần đó Phùng Chí Vinh mất con trai độc nhất, tôi dời mộ cho nhà họ Phùng cũng có chú ý chọn địa điểm giúp nhà họ Phùng vượng cả đinh lẫn tài.

Có điều Phùng Chí Vinh khi đó, cung Âm chí vẫn còn đại biểu sẽ có con cái, chứ Thương Tượng thì xẹp lép, là số không có con luôn.

Chỉ là như thế đối với anh ta mà nói, sau này về già khó tránh khỏi quá mức thê lương.

Cốt tướng có thể thay đổi mệnh số, tôi đã lấy được đáp án trên người của La Kiến Thụ.

Đây cũng coi như là một thử nghiệm khác của tôi, nếu như có thể thay đổi, thì đúng là mọi người đều vui.

Nghĩ rõ ràng những điểm này xong, tôi cũng ra hiệu cho Thương Tượng đi lái xe, tôi và Lưu Văn Tam thì đẩy chiếc xe đẩy ra ngoài.

Trọng lượng của cỗ quan đồng này không hề nhẹ.

Chỉ dựa vào chúng tôi, làm sao có thể đưa lên xe nổi?

Thương Tượng gọi điện kêu một đám công nhân bình thường hay giúp anh ta bốc dỡ hàng tới, lúc này mới có thể đưa cỗ quan tài đồng lên trên một chiếc xe bán tải.

Lưu Văn Tam cũng nhíu mày nói, vẫn phải qua nhà họ Phùng đưa Trần mù tới đây, chứ không tùy tiện lên đường, cũng sẽ có vấn đề.

Tôi trịnh trọng lắc lắc đầu, nói tạm thời không cần.

Lưu Văn Tam ngạc nhiên, nói tuy Miêu Tĩnh đã tắt thở không làm loạn nữa, những xác chết này vẫn không đơn giản, nhỡ trên đường đụng chạm đến thứ quỷ quỷ quái quái nào thì cũng là phiền phức lớn.

Tôi cười cười, hỏi Lưu Văn Tam có phải quên mất rồi không.

Nửa tháng trước khi tới nhà họ Cẩu lần đó, Trần mù truyền thụ cho tôi nhiều kỹ xảo sử dụng gậy khóc tang, đồng thời cũng dạy tôi rất nhiều đường lối chiêu thức, Mệnh lý Bát tự, Cáo phó, Đoán sinh thần, Hợp hôn, Điểm âm dương của Thần bà.

Trong đó mở đường âm, bèn là một thuật pháp trong Điểm âm dương.

Lưu Văn Tam vỗ đùi một phát, chặc lưỡi, hỏi tôi những thứ này đã học tinh thông chưa?

Tôi trầm ngâm một lát, nói không dám bảo đảm hết, nhưng có thể thử.

Kỳ thực việc này đối với tôi mà nói, cũng là một kiểu thử nghiệm, tôi đã không chỉ từng nghĩ một lần rằng, tôi không thể nào cứ mãi dựa vào sự giúp đỡ của người khác được.

Tôi đích thực là vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, đêm qua ở bên ngoài Triều dương trạch không biết đi mở đường âm luôn, như thế nhất định cũng sẽ giảm bớt một số phiền phức.

Lúc đó Trần mù làm như vậy, cũng đã cho tôi một lời nhắc nhở.

Trong lúc tôi suy nghĩ, Lưu Văn Tam cũng gật đầu cùng Thương Tượng lên hàng ghế trước của xe, mấy người công nhân khác thì ngồi ở hàng ghế sau.

Còn về tôi, thì lên thẳng phía sau của xe bán tải mà đứng bên cạnh quan tài.

Cúi đầu nhìn thời gian một cái, lúc này là ba giờ đêm, vừa hay cũng là giờ Dần.

Tôi kéo dài hơi thở, thở ra hít vào ổn định tận mấy phút, mới ho một tiếng cho thanh cổ, rồi trầm giọng hò lên.

“Người chết qua quan không chạm đất, người sống đi đêm chớ quay đầu!”

“Giờ Dần đã đến, Bách quỷ dạ hành.”

“Âm dương chỉ đường, quỷ quái tránh xa.”

“Mở đường âm nào!” Hò một câu này ra xong, toàn thân tôi đều dày đặc da gà, giọng nói cũng không khống chế được mà trở nên the thé chói tai.

Giây phút dứt lời, xe bán tải cũng lên đường.

Tôi đột nhiên cảm giác, ý thức tư duy của mình rõ nét khác thường.

Cái kiểu rõ nét này, dạng như ý thức có cảm giác mát lạnh, giống như là gió lạnh xung quanh xối vào trong người tôi vậy.

Hai mắt dường như cũng sắc bén hơn không ít.

Mắt thường có thể nhìn thấy, hai bên đường bắt đầu có sương mù nổi lên, lờ mờ dường như có người đang đi lại gần.

Cùng với việc xe lái về phía ngoại thành, sương mù cũng ngày càng nhiều lên.

Những người đó dường như ai cũng muốn lại gần, bên tai còn có thể dần nghe thấy tiếng rì rầm nói nhỏ của bọn họ, vô cùng ồn ào.

Đại khái nghe rõ một chút, là bảo tôi dừng xe, chở bọn họ một chặng.

Cũng có một số điếc tai hơn, nói cô nương trên xe đẹp quá thế, tại sao lại nhốt ở trong quan tài, theo bọn họ về ở cùng đi.

Tôi lúc này mới hiểu, mỗi lần Trần mù sau khi mở đường âm xong, phải đối mặt với cái gì.

Nếu như là trước đây, nhìn thấy những người này, những cảnh tượng này, hai chân tôi nhất định sẽ run cầm cập.

Nhưng bây giờ, sức chịu đựng của tôi cũng đã không còn như trước nữa.

Đồng thời, tôi cũng phát hiện ra một điểm tốt.

Trần mù tuy có tật ở mắt, nhưng cũng bởi thế, nên mắt lão có thể lọc bỏ rất nhiều thứ không cần nhìn thấy, đối với nghề Thần bà này của lão, cũng có tính thuần túy.

Cả quá trình dẫn đường âm này, không xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Tôi cũng tìm được núi Dần phù hợp ở bên ngoài thành phố, để Miêu Tĩnh hạ táng, quá trình này cũng chưa từng phát sinh khó khăn gì.

Sau khi hạ táng Miêu Tĩnh xong, chúng tôi lại quay về theo đường cũ.

Tướng mặt của Thương Tượng, đã có sự thay đổi mắt thường nhìn thấy được!

Cung âm chí vốn dẹp lép của anh ta, hóa ra đã đầy đặn lên!

Cái kiểu đầy đặn này còn hơi có chút quen mắt, mà còn hơi có chút tương tự với diện mạo của Miêu Tĩnh...

Giống như tướng phu thê của hai người này chồng lên nhau vậy.

Sự đầy đặn của cung Âm chí, đại biểu cho việc mệnh số của Thương Tượng đã được thay đổi, anh ta không còn là số không con nữa.

Việc này tuyệt đối có liên quan trực tiếp đến việc hạ táng Miêu Tĩnh, thậm chí tôi còn cảm giác rằng, đây là do Miêu Tĩnh cực lực muốn bù đắp cho Thương Tượng, nên mới có kết quả này.

Tôi cũng đem chuyện này, nói thẳng cho Thương Tượng biết.

Thương Tượng lại khóc như một đứa trẻ, liên tục quệt nước mắt, cuối cùng anh ta mới nói, bây giờ anh ta không muốn suy nghĩ những chuyện này, anh ta phải làm xong la bàn nhái cho tôi, rồi thử nghiệm mô phỏng Định la bàn.

Hơn nữa anh ta cũng đem chiếc la bàn nhái không dùng đến kia đưa cho tôi.

Thương Tượng đưa tôi và Lưu Văn Tam tới nhà họ Phùng trước, sau đó anh ta mới lái xe rời đi.

Lúc này, đã qua năm sáu giờ, trời đã sáng rồi.

Tôi cũng nói với Lưu Văn Tam đi nghỉ đã, chắc Phùng Chí Vinh và chú Trần đã bàn bạc xong việc đối phó với Lý Đức Hiền như thế nào rồi.

Cứ ngủ một giấc đã, chúng tôi nghỉ ngơi dưỡng sức xong thì chuẩn bị xử lý cái lão già kia.

Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt, nói một chữ được.

Có điều lúc vào trong sân, Lưu Văn Tam lại lưỡng lự một chút.

Tôi lập tức nhìn ra, hỏi lão làm sao thế? Có việc gì không tiện mở miệng à?

Tính cách của Lưu Văn Tam quá trực tính, vậy nên tôi chỉ nhìn một phát là thấy ngay vấn đề.

Lão vẫn lưỡng lự một chút, rồi mới cười khổ nói, việc này vốn còn đang thương lượng với Trần mù, tạm thời giấu tôi cơ.

Có điều tính của lão, đúng thật là chẳng giấu được chuyện gì, định bảo với tôi trước, để tôi có sự chuẩn bị tâm lý.

[Giải thích từ dịch giả]

(1) = Nhất âm Nhất dương

(2) = Nhất dương
Bạn cần đăng nhập để bình luận