Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 352. ĐẠO TRỜI CÓ LUÂN HỒI

Chương 352. ĐẠO TRỜI CÓ LUÂN HỒI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Nhiều năm trước, Từ Bạch Bì ở thành phố Nội Dương ác độc khét tiếng, lão đuổi theo Mạnh Hân Thư tới đây, người nhà họ Cẩu chẳng qua chỉ giết mấy con hoàng bì tử của lão, lão liền đòi giết bao nhiêu người nhà họ Cẩu như thế, chắc là La tiên sinh các cậu cũng chẳng chấp nhận được, nên đêm qua Trần tiên sinh mới bảo những người đó theo về trong sân để bảo vệ.”

“Bỉ nhân đại khái cũng biết, ba vị có thù với Từ Bạch Bì, chi bằng bèn để các vị cùng với Liễu đạo trưởng, lập một cái bẫy, tóm lấy Từ Bạch Bì, được chứ?”

“Việc này cũng coi như là thay trời hành đạo rồi.” Sau khi Cẩu Tam Đường nói xong, bèn ngoảnh đầu sang nhìn Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú hơi nheo mắt lại, đột nhiên nói một câu: “Cẩu gia chủ đã mở miệng, tôi đương nhiên là vui vẻ thôi, một tên côn đồ khét tiếng độc ác, trừ khử lão là vì dân trừ hại.”

“Tôi cũng có cách khiến lão hiện thân, nhà họ Cẩu cần phối hợp với tôi, ba người này cũng phải nghe lệnh của tôi.”

Lông mày Lưu Văn Tam dựng ngược lên, đang định nói.

Thì Cẩu Tam Đường lại tiếp tục mở miệng, hiền hòa nói: “Liễu đạo trưởng nói thế không được, ba vị này cũng là bằng hữu nhà họ Cẩu mời tới, làm sao có chuyện mệnh lệnh được, nhà họ Cẩu có thể trả gấp đôi số tiền thù lao đã thương lượng trước đây, Liễu đạo trưởng và ba vị cùng bàn bạc xem đối phó với lão Từ Bạch Bì này ra sao, cũng coi như là kết bạn, thế nào?”

Liễu Dục Chú mở miệng là hùng hổ hăm dọa, việc này nằm trong dự liệu của tôi.

Còn thứ nằm ngoài dự liệu của tôi, thì là thái độ của Cẩu Tam Đường.

Tôi vốn tưởng ông ta sẽ rất tự cao tự đại, khuyên chúng tôi đi nghe lời Liễu Dục Chú, không ngờ ông ta lại tăng tiền thù lao.

Liễu Dục Chú đột nhiên không nói gì cả, dường như là đang suy nghĩ.

Cẩu Tam Đường lúc này mới quay đầu lại, cười hề hề nói: “Nếu như Liễu đạo trưởng đồng ý, thì ý ba vị thế nào?”

Tôi thì chẳng nói gì, ánh mắt hướng sang phía Trần mù.

Lưu Văn Tam cũng nhìn Trần mù một cái.

Nói cho cùng, tôi không thông minh biết tính toán như Trần mù, Lưu Văn Tam cũng không bằng lão.

Trần mù bình tĩnh gật gật đầu: “Thế này là tốt nhất.”

Mắt Cẩu Tam Đường sáng lên một phát, quay đầu lại nhìn sang Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú ừ một tiếng, cũng không nói bảo chúng tôi phải nghe lệnh nữa, mà là nói: “Thế thì đợi nhà họ Cẩu vớt món đồ kia xong, thì tính chuyện đối phó với Từ Bạch Bì sau. Tôi cuối cùng sẽ diệt đôi mẫu tử sát đó, giải quyết hậu hoạn cho nhà họ Cẩu.”

Mặt Cẩu Tam Đường vui mừng, liên tiếp nói ba chữ tốt.

Trong lòng tôi thì lại rất rõ, không phải là gã Liễu Dục Chú này dễ đàm phán.

Mà là hà họ Cẩu mời gã tới, cái giá tuyệt đối không hề nhỏ, một phát lại còn tăng gấp đôi thù lao.

Đây chẳng qua chỉ là bảo Liễu Dục Chú bàn bạc tử tế với chúng tôi xem đối phó với Từ Bạch bì như thế nào mà thôi, chẳng ai đi chê tiền cả, gã đương nhiên sẽ đồng ý.

Chỉ là, gã nói cuối cùng vẫn sẽ phải diệt đôi mẫu tử sát kia, liền khiến sắc mặt tôi mất tự nhiên.

Cũng vào lúc này, Liễu Dục Chú đột nhiên lại nói một câu: “Tới lúc đó, nếu có người còn định ngăn cản tôi, là tôi sẽ không quản nhiều thế nữa.”

“Phá sát trừ tà, khó tránh được thương vong.”

Câu này thì là uy hiếp một cách trắng trợn rồi!

Cẩu Tam Đường cười hề hề lại nói một câu: “Phá sát trừ tà, làm sao lại có người ngăn cản?”

“Huống gì nhà họ Cẩu chúng tôi và La tiên sinh cũng đã có giao hẹn, sau khi xong việc, nhà họ Cẩu còn phải giúp cậu ta nữa kìa, Lưu Văn Tam và Trần mù, cũng sẽ không gây khó dễ, đúng không?!” Ánh mắt của Cẩu Tam Đường hướng lên người chúng tôi.

Tôi rùng mình một cái, thế là đã nghe hiểu rõ ràng rồi.

Ông ta đang dùng thông tin về vị Kham dư đại sư kia để nói chuyện.

Nếu như tôi đòi giúp Mạnh Hân Thư, chuyện này sợ là sẽ có vấn đề.

Nhất thời, đầu mày tôi cũng nhíu chặt lại.

Mạnh Hân thư và Hà Tiểu Vân, đúng thật chưa chắc đã là đối thủ của Liễu Dục Chú, trơ mắt nhìn bọn họ gặp chuyện, đời này lương tâm tôi cũng sẽ bất an.

Nếu như thế này, thì tôi còn cần gì thông tin của vị Kham dư đại sư kia nữa?

Tôi chỉ cần biểu lộ ra ngoài, tôi đã nhìn thấu sa bàn phong thủy kia, y chắc chắn sẽ tới tìm tôi, tôi có thể giằng co với y sau.

Ít nhất còn hơn việc ngồi trơ mắt không quản Mạnh Hân Thư và Hà Tiểu Vân!

Ý nghĩ này giống như tia chớp, tôi cũng đưa ra quyết định.

Sau đó tôi lắc lắc đầu, trực tiếp nói thẳng một câu: “Cẩu gia chủ, sợ rằng chuyện này, Thập Lục không thể để Cẩu gia chủ toại nguyện rồi.”

Mặt Cẩu Tam Đường đơ lại, con mắt vốn nheo thành một đường rãnh đột ngột mở ra.

Ánh mắt của ông ta sâu thẳm, giống như một vực nước sâu.

“La tiên sinh, học Âm dương thuật không dễ, nhà họ Cẩu tôi cũng không phải là loại tàn độc khét tiếng gì, chuyện khi đó của Hà Dậu Dân, cũng là ngoài ý muốn của thủ hạ, còn cả do em trai của Hà Dậu Dân, Hà Tiên Thủy ngáng chân vào, mới dẫn đến việc phát sinh nhiều biến cố như thế.”

“Cậu không cần thiết phải mâu thuẫn với nhà họ Cẩu.” Giọng điệu của ông ta vẫn rất ôn hòa.

Có điều Liễu Dục Chú lại nắm lấy thanh kiếm gỗ đào trên thắt lưng, ánh mắt sắc bén của gã nhìn lên trên người tôi.

Lưu Văn Tam thì hừ một tiếng, giơ tay liền định rút đao.

Mặt Cẩu Hoàng hơi biến sắc, nhất thời lại chẳng biết làm thế nào mới phải.

Cũng vào lúc này, Trần mù đột nhiên nói một câu: “Cẩu gia chủ, nói thế cũng hơi bất công, nếu bọn tôi đã tới rồi, thì mục đích ban đầu cũng không phải là muốn sống chết với nhà họ Cẩu.”

“Chuyện này Liễu đạo trưởng với ông nếu đã đưa ra ngoài sáng, thì để tôi nói thêm một câu, thế nào?”

Cẩu Tam Đường gật gật đầu: “Mời Trần tiên sinh nói.”

“Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, vợ chồng Hà Dậu Dân Mạnh Hân Thư chết thảm, Hà Tiểu Vân thai chết trong bụng mẹ, chỉ có thể đỡ âm linh.”

“Cả nhà mất mạng, Hà Tiên Thủy không có khả năng đàn ông, nhà họ Hà tương đương với việc đoạn tử tuyệt tôn, nhà họ Cẩu có nhận chuyện này toàn bộ đều là do nhà họ Cẩu cưỡng chế ép buộc gây ra không?” Lời nói của Trần mù chầm chậm, giọng điệu cũng rất bình thản.

Cẩu Tam Đường im lặng một lát, cũng gật gật đầu.

Trần mù mới tiếp tục nói: “Cẩu gia chủ cũng có quyết đoán, món đồ mà các người muốn vớt, thiếu Lưu Văn Tam không được, tôi cũng có thể nói với Cẩu gia chủ, thiếu Thập Lục, cũng không được, đây là việc được mệnh số tự sắp đặt, chúng ta cũng là giúp đỡ lẫn nhau.”

“Nếu đã như vậy, sao không đem hung thủ ban đầu hại chết Hà Dậu Dân và Mạnh Hân Thư giao ra, để Mạnh Hân Thư báo thù, như thế, cũng là kết thúc chuyện oan nghiệt này.”

“Bọn tôi chắc chắn sẽ toàn lực giúp nhà họ Cẩu.”

Ngay lập tức, mặt Cẩu Tam Đường liền biến sắc.

Đồng thời, Cẩu Hoàng cũng lập tức mở miệng nói: “Trần tiên sinh nói thế không được! Mạnh Hân Thư đã thành hung hồn ác sát, đòi là mạng của cả gia tộc nhà họ Cẩu chúng tôi, để cô ta giết vài người, cô ta cũng sẽ không chịu dừng lại!”

Liễu Dục Chú cũng cười khẩy một tiếng: “Hoang đường! Nói chuyện kết thúc oan nghiệt với xác sát? Hoặc là cô ta làm hại một phương, giết sạch nhà họ Cẩu, hoặc là để tôi hành quyết cô ta! Nếu như oán khí của huyết sát đều có thể hóa giải, thì đã chẳng gọi là huyết sát nữa rồi, loại mẫu tử sát này, đã sớm chẳng còn tình cảm nữa. Chỉ biết giết người như ngóe thôi!”

Câu nói này tôi lại chẳng nghe lọt tai được.

Mẫu tử sát không có tình cảm?

Đừng nói Mạnh Hân Thư, ôm bụng chửa tốn bao nhiêu công sức bảo tôi đỡ âm linh cho Hà Tiểu Vân, còn đi đắc tội với Từ Bạch Bì, giết trộm hoàng tiên, đưa bò già tới, để tôi cho bò già tiễn âm.

Lúc đối phó với Từ bạch Bì, cô ta cũng không cho Hà Tiểu Vân mở mắt.

Lại nói đến góa phụ Liêu, cũng là vì để đứa bé ra đời, đè nén nỗi hận của bản thân, đến cuối cùng mới giết người.

Bèn như là Tạ Ngọc Khiết mà tôi đỡ âm linh hồi đầu, không tiếc hao tổn sát khí và nguyên khí của bản thân, cũng phải cho đứa bé hóa ngọc thành âm thai.

Quan trọng nhất chính là mẹ tôi, mẹ rất dữ, những vẫn là theo tôi tròn trịa hai mươi hai năm.

Mẫu tử sát quan trọng nhất là tình mẹ, bọn họ đều có!

Tôi hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Liễu đạo trưởng, người còn có người ác hơn cả quỷ. Xác sát đang yên đang lành cũng chưa chắc đều sẽ giết người hại mạng, anh sao có thể nói bọn họ toàn bộ đều giết người như ngóe được? Anh còn chưa nhìn thấy mẫu tử sát có tình mẹ, làm sao dám khẳng định như thế?”

“Một người ác với một sát có tình mẹ, nếu anh cố chấp đi giúp kẻ ác, chỉ vì kẻ đó vẫn còn thở mà đòi đoạn hồn của sát tốt.”

“Thì tôi thấy anh cũng là kẻ bất chấp tính người! Sát, cũng chẳng phải chính là người chết xong biến thành sao?”

“Người dữ ác hơn quỷ, quỷ quái xác sát ác thì là do người ép, chứ không phải do trời sinh! Không tích âm đức, chỉ biết lạm sát, đạo trời có luân hồi, đặc biệt là người đi trên con đường âm dương này như tôi với anh, đều sẽ bị trời phạt!”

Tôi chằm chằm nhìn Liễu Dục Chú, thần sắc không chút nhượng bộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận