Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 178. SỰ THAY ĐỔI CỦA TƯỚNG MẶT

Chương 178. SỰ THAY ĐỔI CỦA TƯỚNG MẶT


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Tôi ngẩn người, đúng là không biết, thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

“Đi thôi, qua nhà họ Phùng.” Tôi hít một hơi thật sâu, nói.

Phùng Khuất lái xe lên đường, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kim Thuận Xương đích thực có vấn đề trên tướng mặt. Nhưng chuyện của Dư Sơn, đã cho tôi một bài học.

Thêm nữa, Kim Thuận Xương cũng chẳng cầu đến trước mặt tôi. Chuyện không liên quan đến mình, tôi không cần thiết phải rước phiền phức vào người.

Tuy rằng tôi biết xem tướng mặt, nhưng tôi không có nghĩa vụ, đi giải quyết tất cả các tướng mặt mà tôi nhìn thấy, tôi cũng chỉ làm một giao dịch với Kim Thuận Xương mà thôi.

Sau khi đến nhà họ Phùng, Phùng Chí Vinh đứng ở cổng khu nhà đợi tôi.

Sau khi gặp mặt, tôi mới phát hiện, tướng mặt của Phùng Chí Vinh tốt lên không ít.

Mũi thuộc Cung tài bạch trở nên tròn đầy, cằm căng tròn, địa khố đầy đặn, ánh mắt có thần, ấn đường cũng trở nên sáng sủa!

Đây đều là thể hiện cho việc gia vận của nhà họ Phùng, sự tích lũy, và sức khỏe của gia tộc đều lên một tầng cao mới!

Sau khi lên tiếng chào hỏi Phùng Chí Vinh, ông ta bèn mặt mày tươi tỉnh, nắm chặt lấy tay tôi mãi không chịu buông.

Trong lời nói cũng đều là sự cảm kích đối với tôi, chiều ngày hôm kia, ông ta mới hoàn tất triệt để việc chuyển mộ.

Hôm qua, một công ty mà nhà họ Phùng đầu tư lên sàn chứng khoán, giá cổ phiếu tăng mạnh!

Nhà họ Phùng kiếm bộn, và còn có tin vui từ việc làm ăn và đầu tư ở các ngành nghề khác báo về.

Càng quan trọng hơn là, ông ta phát hiện thân thể khỏe lên không ít, rất có vẻ đã lấy lại sự “dũng mãnh”, đúng là có khả năng sẽ lại sinh thêm đứa nữa thật.

Tôi bảo với Phùng Chí Vinh, đây tuy đều là cái lợi có được sau khi chuyển mộ tổ vào long mạch, nhưng vẫn phải nhớ kỹ, hành xử lương thiện!

Nếu như dùng cái ác đối đãi với người, cho dù có long mạch cũng không bảo vệ được khí vận của gia tộc!

Tự cổ chí kim, biết bao nhiêu hôn quân tàn bạo, có trong tay long mạch của cả thiên hạ, cũng vẫn bị người khác thế chỗ đấy thôi?

Phùng Chí Vinh nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “La tiên sinh, thọ giáo rồi!”

Lại nói chuyện vài câu đơn giản với Phùng Chí Vinh, đại khái là về chuyện của Lý Đức Hiền!

Dưới sự điều tra của nhà họ Phùng, không chỉ tìm được quê cũ của Lý Đức Hiền, thậm chí còn tìm ra họ hàng gần của lão.

Lý Đức Hiền là người gốc thành phố Nội Dương, năm mươi lăm tuổi.

Tìm hiểu tình hình ở trong thôn của lão, thì khi lão được tầm mười tuổi, thì theo một thằng đồng cốt chuyên lừa đảo đi khỏi thôn.

Khi hơn hai mươi tuổi có về lại thôn, và cũng học được một loạt bản lĩnh lừa đảo.

Bản tính lão háo sắc, làm hại không ít các cô gái mới lớn không hiểu đời ở trong thôn.

Cuối cùng trong thôn tức chết, bèn đánh đuổi lão ra khỏi thôn.

Lại qua mười năm, khi Lý Đức Hiền lần nữa về thôn, thì đã thành phong thủy sư có tiếng ở thành phố Nội Dương.

Đương nhiên, đối với dân trong thôn họ, bình luận về Lý Đức Hiền đều chẳng ra sao.

Đều cho rằng, Lý Đức Hiền cho dù có chút bản lĩnh, thì phần nhiều cũng là do bốc phét.

Chẳng có mấy người đi nịnh bợ Lý Đức Hiền, chỉ càng ít tiếp xúc hơn với người nhà họ Lý.

Cha mẹ già của Lý Đức Hiền, vừa mất chưa đầy một năm.

Nhà họ Lý không có ai ở, Lý Đức Hiền vẫn còn một ông bác còn sống.

Phùng Chí Vinh cũng nói với tôi, bọn họ không hành động trước, cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, nên tất cả đều giao cho tôi định đoạt.

Tôi trầm ngâm một lát, tới nhà Lý Đức Hiền trước, phải dùng chút thủ đoạn, đấy là kiểu dùng phương thức hành sự của lão đối phó lại với chính lão.

Đương nhiên chúng tôi không thể tàn ác như thế, đi lấy mạng cả họ người ta, mà hoàn toàn chỉ nhắm tới một mình Lý Đức Hiền.

Tôi nói tất cả phải đợi ngày mai xem xong mới biết tình hình, đêm nay cứ nghỉ ngơi trước, tôi cũng phải suy nghĩ xem cần hành động như thế nào.

Phùng Chí Vinh vui vẻ hơn nhiều, bảo Phùng Khuất đi xếp phòng nghỉ cho tôi.

Trước lúc đi nghỉ, Phùng Chí Vinh lại gọi tôi một câu.

Sắc mặt ông ta hơi có chút mất tự nhiên, nói có một chuyện quên không bảo với tôi.

Khu nhà của nhà họ Cố đổ sụp xong, những thủ hạ kia của nhà họ Phùng đều đã tìm thấy hết, tất cả đều được hậu táng, và bồi dưỡng món tiền lớn cho người nhà.

Tôi gật đầu, nói làm như vậy không sai!

Phùng Chí Vinh mới thở dài một tiếng, nói: “Xác chết của Cố lão gia cũng đã tìm thấy, ông ta chết rồi.”

Tôi im lặng, sau đó cười cười: “Phùng gia chủ không cần lo lắng, tôi với nhà họ Cố, vốn dĩ chẳng có quan hệ gì, núi không rời thì sông rời, rồng không linh thì sát linh, mệnh số của Cố lão gia có một kiếp nạn, ông ấy không thoát được thôi.”

Trong thần sắc của Phùng Chí Vinh, cũng có đôi chút ngạc nhiên.

Không nói thêm gì, Phùng Khuất đưa tôi về phòng đi ngủ.

Nằm lên giường trong phòng, tôi nhắm mắt lại, nhưng lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.

Mò điện thoại ra, mở wechat, kéo đến chỗ ảnh đại diện của Cố Nhược Lâm.

Tôi bấm vào trong xem một chút.

Vốn dĩ, đây đã là tôi lấy hết can đảm để vào xem.

Nhưng không ngờ, phần tường nhà chỉ là một đường ngang dài....

Trái tim vốn đã tĩnh lại không ít của tôi, lại đau nhói một cái...

Tôi cũng chẳng biết, có phải bị Cố Nhược Lâm xóa kết bạn không, hay là bị cho vào danh sách đen, vốn dĩ định nói một chút về chuyện của Cố lão gia, cuối cùng cũng thôi.

Hơn nửa đêm trằn trọc, tôi cũng nghĩ một chút về chuyện nên dùng thủ đoạn gì để đối phó với Lý Đức Hiền, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong đêm, tôi ngủ không ngon giấc.

Tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy Cố Nhược Lâm khóc trong tuyệt vọng, gào thét chất vấn tôi, tại sao không cứu ông nội cô ta!

Tôi ở trong mơ, không nói thành lời.

Lúc thì nhìn thấy nụ cười khẩy của Lý Đức Hiền.

Lúc lại là Cố Khai Dương lạnh lùng nói tôi là âm sanh tử, là bà đỡ âm linh đê hèn, không xứng với Cố Nhược Lâm của hiện tại!

Khó khăn lắm mới vùng vẫy tỉnh lại được, tôi nhay nhay chỗ đầu mày căng tức, lật người ngồi dậy.

Vô thức nhìn một cái vào chiếc gương ở đầu giường.

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại, mặt đã biến sắc.

Bởi vì...Xương dịch mã của tôi, lại có dấu hiệu lún xuống...

Ngoài ra, đến cả lông mày của tôi, lại cũng có chút hơi hỗn loạn!

Đây là tướng mặt giống với của Lưu Văn Tam lần đó.

Mày như than cháy, không tai cũng nạn!

Nhưng trên người tôi, có thể xảy ra chuyện gì được?

Tôi dậy vào nhà vệ sinh, xả nước ấm rửa mặt.

Gương ở trong nhà vệ sinh có chút màu đồng giả cổ, phản chiếu gương mặt tôi rõ nét hơn không ít.

Chỉ có điều, lúc này nhìn lại tướng mặt của tôi, thì chẳng nhìn ra vấn đề gì nữa...

Vốn dĩ, tướng mặt này cũng chỉ là cảm giác trong chớp mắt.

Tôi nhíu chặt đầu mày, nhìn chằm chằm vào trong gương hồi lâu.

Nhắm mắt lại, tôi day day đầu mày, để cho tâm trạng không ngột ngạt quá thế nữa.

Những chuyện phát sinh trong giấc mơ, cũng cố gắng dẹp bỏ khỏi đầu óc.

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại trên người tôi truyền lại tiếng rung rè rè!

Bình thường điện thoại của tôi gần như không bao giờ reo.

Người có thể gọi điện cho tôi, không nhiều!

Tôi vội lấy điện thoại ra, nhìn một cái, hóa ra là bà nội gọi!

Lập tức nhận cuộc gọi.

Đầu bên kia truyện lại giọng nói quen thuộc của bà nội.

“Thập Lục, qua hết đêm mai, là mày có thể về thôn rồi. Có định về luôn không?”

Tôi ngạc nhiên, bà nội lại còn giục tôi về thôn cơ à?

Tuy rằng tôi vẫn cứ lên kế hoạch, đợi sau khi cắt âm xong sẽ lập tức về thôn.

Nhưng bà nội trước giờ vẫn cứ cố gắng trì hoãn được ngày nào hay ngày ấy.

Liên tưởng đến tướng mặt ban nãy của tôi, ngoài ý nghĩa tự thân của lông mày, thì xương dịch mã là đại biểu cho gia vận và sức khỏe!

Người thân của tôi không nhiều, ngoài bố nuôi Lưu Văn Tam ra, thì chỉ còn lại bà nội thôi.

Tôi trả lời, đến giờ, là tôi chắc chắn lập tức về ngay.

Do dự một chút, tôi lại hỏi: “Bà nội, bà đột nhiên hỏi cháu thế, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? Gần đây, sức khỏe bà thế nào?”

“Có chuyện gì bất thường phát sinh không?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Hôm nay tạm thời chừng này thôi, đăng bốn chương rồi... Giải thích một chút, có độc giả phản cảm việc tôi cầu donate...

Chuyện này không phải bảo mọi người bắt buộc phải donate đâu.... Tôi cũng đang nỗ lực, trong điều kiện không giảm chất lượng chương mới, mà cố gắng viết nhiều thêm chút.

Thích thì thưởng chút cho vui, giống như người mãi nghệ trước đây vậy.

Viết truyện và người mãi nghệ kể truyện gần giống nhau, chỉ đọc cho vui thôi thôi mà.

.......,,,.......

[Lời dịch giả] Giờ tý chính khắc đêm nay còn 1 chương nữa nhé :D
Bạn cần đăng nhập để bình luận