Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 369. BA QUỲ CHÍN LẠY, BỐC XÁC

Chương 369. BA QUỲ CHÍN LẠY, BỐC XÁC


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Chẳng mấy chốc, Lưu Văn Tam đã đẩy cửa bước ra, cửa phòng Trần mù bên cạnh cũng mở ra theo.

Nói đơn giản mấy câu về chuyện chuẩn bị mở quan, và cả tượng Ai Công.

Bản thân Lưu Văn Tam vốn còn có có chút vẻ ngái ngủ, lập tức liền tỉnh táo lại luôn, thậm chí còn hơi có chút hưng phấn.

Cẩu Hoàng dẫn ba người chúng tôi rời khỏi sân, đến sảnh chính nhà họ Cẩu.

Lúc này Liễu Dục Chú cũng đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, mấy người bị trói lại kia, cũng chẳng biết bị đưa đi đâu rồi.

Bên ngoài sảnh chính, trên một khoảng đất trống nằm giao giữa cổng chính nhà họ Cẩu và nhánh sông Huyền Hà, bày tương đối nhiều bàn ghế bàn cúng.

Cỗ quan tài sắt kia thì được đặt trên một chiếc bàn án dài, phía trước là đồ cúng tam sinh, đã châm nến hương.

Hương cắm trong một chiếc đỉnh vuông ba chân bằng đồng thau, nhìn lên trông chiếc lư hương này giá trị không nhỏ, chắc cũng là đồ cổ.

Chậu lửa dưới đất, đốt đại đa số là giấy gấp nguyên bảo, giấy gấp tiền đồng.

Lúc này ánh lửa mờ mờ, khói hương nghi ngút, trong không khí toát lên mùi thơm của nến hương, cùng với mùi giấy cháy.

Cẩu Tam Đường đã thay một bộ áo dài màu xanh nhạt, đội một cái mũ tròn nhỏ, trên chóp mũ còn có một chiếc lông đuôi gà rất dài.

Đây không phải là loại mũ quan đời nhà Thanh, nhưng nhìn lên trông vẻ rất thanh liêm.

Chỉ có điều gia nghiệp nhà họ Cẩu với thứ khí chất này, lại trông có vài phần trái ngược.

Có khoảng tầm chín mươi người vớt xác, đều đứng ở phía trước đám bàn ghế kia, cũng không hề ngồi xuống.

Chúng tôi bước ra khỏi sảnh chính xong, Cẩu Tam Đường có nhìn qua, ông ta gật đầu chào hỏi.

Đương nhiên, tôi cũng đáp lễ.

Trần mù thì tương đối lãnh đạm, không có biểu cảm gì.

Lưu Văn Tam thì thẳng thắn hơn nhiều, hơi có chút mong đợi nhìn sang cỗ quan tài sắt kia.

Cẩu Hoàng đưa chúng tôi đến vị trí ba chỗ ngồi còn trống ở trên đầu ngồi xuống, chỗ này cách quan tài sắt gần nhất.

Hoàng hôn đã buông xuống, ráng mây đỏ nơi chân trời dưới sự phản chiếu của ánh nắng chiều ta, toát ra một vẻ tĩnh mịch như màu máu.

Cẩu Tam Đường đấm đấm vào ngực, ho mấy tiếng, dường như cho thanh giọng.

Ông ta khí thế đầy đủ hô lên: “Gia chủ đời thứ hai mươi lăm của nhà họ Cẩu, Cẩu Tam Đường, tuân giao huấn tổ tiên, lấy quan quách của tiên tổ Ai Công, đặt trước cổng nhà họ Cẩu!” “Gia tộc họ Cẩu khấu bái tiên tổ!”

Giọng của ông ta rất lớn, gần như hình thành tiếng vang ở bên nhánh sông.

Cùng lúc này, hai bên sảnh chính nhà họ Cẩu, từ trong lỗ cổng ở những hành lang kia, tràn ra một đám đông người mặc phục sức đặc trưng của nhà họ Cẩu, áo vải và vải trắng quấn thành mũ. Nam nữ già trẻ, đồng loạt bước ra khoảng tầm gần trăm người.

Bọn họ rất chỉnh tề đến phía sau Cẩu Tam Đường.

Cẩu Tam Đường quỳ xuống trước tiên, còn bọn họ cũng đều đồng thời quỳ xuống.

“Ba quỳ chín lạy, tạ ơn Ai Công phù hộ con cháu, cho nhà họ Cẩu khai chi tán diệp, gia tộc trường tồn!”

Ông ta lại cao giọng hô dài một câu, rồi liên tục dập đầu ba cái thật kêu!

Những người trong tộc của nhà họ Cẩu kia, cũng đều hoàn toàn bắt chước động tác của ông ta.

Nhưng lời của Cẩu Tam Đương thì lại khiến tôi sốc ngẩn người luôn.

Tổ tiên nhà họ Cẩu, Ai Công?

Nếu tôi nghe không nhầm, thì là Ai Công của cái tượng Ai Công đó?

Nhưng đó chẳng phải là ông tổ của người vớt xác sao?

Ngoảnh đầu nhìn Lưu Văn Tam một cái, tôi phát hiện đầu mày lão cũng đã nhíu lại thành một chữ Xuyên rồi, tay thì đang nắm chặt lấy thành ghế, trong mắt cũng vô cùng nghi hoặc.

Có điều nhưng người vớt xác ở phía sau nhà họ Cẩu kia, thì chẳng thấy có vẻ gì ngạc nhiên, giống như đã biết tất cả từ sớm vậy.

Trong phút chốc mà tôi suy nghĩ, Cẩu Tam Đường một quỳ ba lạy xong, lại đứng dậy.

Ông ta lấy một cây hương, quay đầu nhìn lướt qua mọi người.

Ngoài việc trán đỏ bừng, trên mặt cũng có chút hồng hào, trầm giọng nói: “Người vớt xác trong thiên hạ, đa số đều đã không biết nhà họ Cẩu là hậu duệ của Ai Công nữa, may là vẫn còn một số lưu lại thời gian dài ở nhà họ Cẩu, đây là người vớt xác chính thống! Lạy thứ hai này, Cẩu Tam Đường mời chư vị khấu bái quan tài sư tổ Ai Công!”

Đầu mày tôi nhíu càng chặt hơn, chuyện này không giống như là giả, chỉ có điều hai chữ Chính thống mà Cẩu Tam Đường nói, lại khiến tôi cảm thấy có phần thiên vị.

Chưa nói đến việc nhà họ Cẩu thực chất còn lâu mới có nhiều người vớt xác như thế, trước đây tôi cũng từng nghe từ miệng Hà Tiên Thủy, rằng bọn họ chỉ còn lại mấy người, sau đó dạy dỗ bồi dưỡng ra một lớp người, cũng có một số có nguồn gốc được thuê về.

Hơn nữa, những người này đại đa số đều chỉ biết đến lợi ích cá nhân, lấy đâu ra cái gọi là chính thống?

Lưu Văn Tam tuy không tuân thủ quy tắc cho lắm, nhưng lão cũng chính thống hơn đám người này rất nhiều.

Có điều những lời này của Cẩu Tam Đường, rõ ràng rất có tác dụng đối với đám người vớt xác phía dưới kia.

Vẻ mặt bọn họ đều vô cùng hưng phấn, cùng quỳ xuống với Cẩu Tam Đường.

Lưu Văn Tam cũng đứng dậy, nghiêng người hướng mặt về phía quan tài sắt tượng Ai Công mà quỳ xuống.

Lại là một quỳ ba lạy xong, mọi người đứng dậy, về lại vị trí ngồi xuống.

Trên trán Cẩu Tam Đường đã có chút vết máu, có điều ông ta cứ như không biết đau là gì vậy, vẻ hưng phấn trên mặt ngược lại càng nhiều hơn.

Ráng mây đã bị màn đêm nuốt chửng, tia sáng mặt trời cuối cùng đã ẩn mất.

Đèn trước cửa nhà họ Cẩu toàn bộ đều tắt đi, cũng chẳng biết bọn họ chuẩn bị từ lúc nào, trên hai bờ nhánh sông nhỏ của Huyền Hà, hóa ra đã bày đầy nến trắng, người làm nhà họ Cẩu đi thắp nến lên.

Cộng thêm ánh sáng của bản thân linh đường, cùng với ánh trăng đang từ từ xuất hiện, tầm nhìn cũng không còn bị trở ngại nhiều nữa.

Cẩu Tam Đường hướng mặt về phía quan tài, vang giọng tiếp tục hô: “Lạy thứ ba này, là con cháu tuân lời giáo huấn tổ tiên, trước tiên mở quan quách tiên tổ, rước thiện thi thay áo, để xác vũ hóa tọa thiền tại nhà họ Cẩu, trăm năm ngàn năm không rữa, hưởng hương hỏa của con cháu, nhìn nhà họ Cẩu lần nữa phồn vinh hưng thịnh!”

Lần này Cẩu Tam Đường một mình quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái!

Tiếng cộp cộp cộp, đã sắp hình thành tiếng vang rồi.

Cẩu Tam Đường dập đầu thế này, tôi cũng sợ ông ta dập đầu ngất xỉu luôn.

Cuối cùng lúc ông ta đứng dậy xong, liền giơ thẳng tay lên!

Lập tức trong đám người nhà họ Cẩu, có ba người đi ra, trong tay bọn họ mỗi người đều cầm một số công cụ, đến phía trước linh đường, bàn án dài của cỗ quan tài sắt!

Quan tài sắt cũng có đinh sắt, theo lẽ thường tình, đinh sắt ngâm trong nước bao nhiêu năm như vậy, lẽ ra đã sớm gỉ sét hòa thành một thể với nắp quan tài, nhưng trong quá trình người nhà họ Cẩu gỡ đinh mở quan tài, lại không hề xuất hiện bất cứ trở ngại nào.

Đinh sắt hoàn chỉnh, cũng không hề có tý vết gỉ sét nào.

Trong lòng tôi khẽ than, việc này cũng hoàn toàn là nhờ long khí ở nơi huyệt nguồn, quan tài tuy là vật bằng sắt, nhưng cũng có sinh khí.

Khoảng tầm nửa tiếng đồng hồ sau, từ quan tài sắt gỡ xuống chi chít cả trăm chiếc đinh sắt.

Tiếp đấy một tiếng két khẽ vang lên, nắp quan tài xuất hiện một khe hở, tôi cũng không biết có phải mình hoa mắt không, mà lại thấy tỏa ra một luồng khí trắng.

Đương nhiên, làn khí trắng này chỉ lướt qua rồi biến mất ngay.

“Mở quan!” Cẩu Tam Đường hô lên một tiếng!

Ông ta và ba người trong tộc nhà họ Cẩu, nâng nắp quan tài lên một phát! Miệng quan tài bèn lộ ra dưới ánh trăng.

Những người vớt xác kia đều lộ ra vẻ vô cùng hồi hộp.

Lưu Văn Tam cũng ngẩng đầu lên nhòm ngó, muốn nhìn vào bên trong.

Có điều vừa hay độ cao của quan tài bằng với đỉnh đầu của người ngồi, cũng chẳng có ai đứng dậy lúc này cả.

Dù gì cũng là thời khắc quan trọng của nhà họ Cẩu, cũng chẳng ai đi phá hoại quy tắc để gây phiền phức thêm.

Cẩu Tam Đường nhìn chằm chằm vào bên trong quan tài, thân người ông ta cũng đang hơi hơi run rẩy, lại lập cập nói một câu: “Bốc xác! Mời tiên tổ Ai Công rời quan.”

Bốn người bọn họ đưa tay vào trong quan tài bốc lên.

Giây tiếp theo, một ông già đầu tóc bạc phơ bèn được khiêng từ trong quan tài ra ngoài.

Tôi nhìn mà ngẩn người luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận