Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 213. CHUYỆN XƯA ĐAU KHỔ

Chương 213. CHUYỆN XƯA ĐAU KHỔ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Trong giếng có người mất mạng, bất cứ ai cũng đều sẽ thấy xui xẻo, đặc biệt bản thân nhà họ Vương lại là gia tộc khiêng quan, không hiểu phong thủy, chắc chắn càng kiêng kỵ người chết trong nhà.

Đồng thời, bà nội tôi lại thở dài một tiếng, nói: “Mẹ mày không phải chỉ có một mình ở nhà họ Vương.”

“Năm đó bọn họ chạy nạn đến đây, được nhà họ Vương thu nhận, nó với bố mẹ đều ở lại nhà họ Vương.”

“Nhà họ Vương ngắm nó vừa ý, bảo nó làm con dâu nuôi từ bé, bố mẹ nó thì ở trong nhà làm người hầu, vốn dĩ cũng coi như có thể sống yên ổn, kiểu gì cũng tốt hơn nhiều so với lang bạt kỳ hồ chẳng biết lúc nào sẽ chết đói ở đầu đường xó chợ.”

Tôi thấy nghẹt thở, đối với chuyện của mẹ, tôi thực sực chẳng biết một chút nào hết.

Mẹ mất quá sớm, bà nội với bố tôi trước đây lại đều không muốn nhắc đến.

Lúc này tôi im lặng yên tĩnh, không muốn ngắt lời bà nội.

Bà nội ngừng lại một chút, rồi mới tiếp tục mở miệng: “Năm đó danh tiếng nhà họ Vương vang xa, Bát tiên nhà họ Vương, không có quan tài nào không dám khiêng.”

“Bọn họ cũng rất chú ý coi trọng cấm kỵ, nghìn quan đều có thể khiêng, nhưng tuyệt đối không phạm cấm kỵ.”

“Cũng giống như cấm kỵ của nghề đỡ âm linh nhà ta vậy.”

“Hoặc giả tất cả đều có trời định, trước khi nhà họ Vương phạm cấm kỵ, Lãnh sự bát tiên của bọn họ năm đó, cũng là gia chủ của nhà họ Vương, làm nhục bà ngoại của mày, thậm chí sau khi bị ông ngoại của mày phát hiện xảy ra tranh cãi, còn đánh cho ông ngoại mày một trận, dùng toàn những chiêu thức đoạn xác, đánh cho thành tàn phế bại liệt, còn đem người vứt ra sau núi.”

Bà nội phút trước nói năng còn bình thường, phút tiếp theo đã khiến tôi lạnh người. Trên người tôi lông tóc dựng đứng dậy, lồng ngực hơi có chút khó thở.

“Ài, nói ra đều là tạo nghiệp, những chuyện này năm đó trong thôn cũng có đồn đại một ít, mẹ mày cũng có kể cho nhà chúng ta.”

“Sau đó, bà ngoại mày định lên núi tìm chỗ an táng xác chết, nhưng bị người nhà họ Vương bắt về, rồi đem nhốt lại, mà gia chủ nhà họ Vương vẫn cứ tiếp tục làm nhục bà ấy, bà ấy đau đớn nhục nhã nên nhảy xuống giếng.”

“Lúc đó mẹ mày cũng mới mười mấy tuổi. Bà ngoại, ông ngoại mày chỉ mới ngoài ba mươi, cũng coi như còn trẻ măng, vậy mà một nhà ba người đã thành âm dương cách biệt.”

“Sau đó mẹ mày ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt, dưới cái giếng đó, cũng ngày ngày có tiếng khóc than thút thít đau khổ.”

“Nhà họ Vương đến tìm ông nội mày sửa nhà trấn quỷ, tính ông nội mày rất thẳng, quát mắng bọn họ một trận!”

“Nói bọn họ không làm việc tốt, giết người không sửa, ngày ngày đi đường âm đưa tang, sớm muộn cũng mất mạng.”

“Sau đó nhà họ Vương với nhà họ La chúng ta, coi như kết oán. Nhà họ Vương cũng không tiếp tục tới cầu xin, mà sửa nhà, đẩy cái giếng đó ra phía ngoài khu nhà, kiếm phù văn trấn xác về, cũng coi như yên tĩnh lại.”

“Tiếp sau đó nhà họ Vương nhận một đơn hàng lớn, đi đưa tang cho một nhà ba người, trong đó có một cái xác mẫu tử chuẩn bị hóa huyết sát.”

“Nhân vật lớn của nhà đó cũng mời ông nội mày đi đỡ âm linh, nhưng nhà họ Vương lại nói ông nội mày là loại lang thang lừa lọc, đuổi ông nội mày đi.”

“Bọn nó không nhịn được cục tức nhất thời, tuyên bố sẽ khiến ông nội mày về sau không kiếm được nửa bát cơm ăn, dựa vào việc tài cao nên lớn mật, cưỡng chế đưa xác mẫu tử huyết sát lên đường, kết quả Bát tiên cộng thêm mười người dự bị, toàn bộ chết giữa đường.”

“Còn liên lụy khiến người nhà kia cũng gần như chết hết, những người trong tộc đi cùng với nhà họ Vương còn lại cũng chẳng ai chạy thoát.”

“Khu nhà họ Vương trong thôn chỉ còn lại một ít học trò, cùng với một số người hầu nô bộc, và còn thằng điên nhà họ Vương với mẹ mày.”

“Ngay ngày hôm tin tức truyền về, tiền bạc châu báu nhà họ Vương đều bị những người này cuỗm hết, khi đó mẹ mày đã quen bố mày rồi, sau đó hai đứa dần dần thành cặp.”

Bà nội lại thở dài một tiếng, rồi mới nói: “Mẹ mày là người tốt, cho dù nhà họ Vương hành xử đến mức độ đấy, nó vẫn cứ nhớ đến việc thằng điên nhà họ Vương, cùng với nhà họ Vương từng cưu mang lúc nhà nó tuyệt vọng nhất, để nhà nó không đến mức phải ăn bờ ngủ bụi rồi chết trên đường chạy nạn.”

“Nó rất lương thiện, mày cũng kế thừa sự lương thiện của nó.”

“Đồng thời mày cũng kế thừa tính mềm lòng của ông nội mày, ông nội mày đời này nhìn có vẻ theo quy tắc, nhưng trên thực tế vẫn có quá nhiều lúc mềm lòng.”

“Chứ nếu không, cũng chẳng đến mức khiến nhà chúng ta nghèo xơ nghèo xác, mẹ mày năm đó khó sinh cũng chẳng có tiền đi viện.”

“Trong cái thôn này không biết có bao nhiêu người nhận ân tình của ông mày, nhưng đến cuối cùng lại chửi ông ấy là thứ đồng cốt lừa đảo.”

Thần sắc bà nội thương cảm hơn nhiều, rồi tiếp tục nói một cách phức tạp.

“Ông ấy đích thực là bỏ toàn bộ tích lũy của nhà ta vào việc làm đường, nhưng tiền kiếm được trước đó, cũng có không ít được đem đi hỗ trợ cho dân trong thôn rồi, những năm đó rất nhiều người không mua nổi quan tài không làm nổi đám tang, ông ấy nhận gạo mì của người ta, nhưng lại bỏ tiền ra làm đám tang cho người ta.”

“Người tốt không được đền đáp, ài.”

“Thập Lục, trên người mày có hai cái mạng, nhưng bà hy vọng tâm mày có thể ác một chút.”

Thần sắc của bà nội, đột ngột trở nên ác liệt hơn nhiều, bà dùng sức nắm chặt lấy cổ tay tôi, nói từng câu từng chữ một.

“Đừng đợi đến lúc sắp chết rồi, cuối cùng mới hối hận!”

“Lương thiện như mẹ mày, nó vì để bảo vệ mày, cũng biến thành ác!”

“Cái ác này không phải đại ác, nó vẫn không hề lạm sát người vô tội, năm đó giết nhà thợ mổ lợn, là do chúng nó tự làm tự chịu!”

“Bà hy vọng mày đừng học kiểu mềm lòng của loại người tốt quá đáng như ông nội mày, chỉ cần mày hiểu quy tắc của ông ấy là được!”

“Gặp phải chuyện, nếu không có cách nào giải quyết thỏa đáng, thì phải lấy ác trị ác! Nếu không, mấy hôm này mày cũng thấy rồi đấy.”

“Người trong cái thôn này độc ác đến mức nào?! Bọn chúng chẳng qua mới chỉ là người bình thường, đã khiến nhà chúng ta khổ không kể hết, đường của mày vẫn còn dài, sau này gặp các loại ngưu quỷ xà thần còn rất nhiều rất nhiều....”

Bản thân tôi cũng đã tự kiểm điểm lại mình.

Kích động, mềm lòng, thời điểm then chốt toàn làm hỏng việc.

Lời của bà nội thì càng thẳng thừng, đừng đợi đến lúc sắp chết, cuối cùng mới thấy hối hận!

Sự mềm lòng của tôi làm hỏng việc, sẽ khiến những người bên cạnh tôi phải trả nợ thay, Trần mù, Lưu Văn Tam, rồi bà nội tôi...

Lồng ngực tôi phập phồng, hơi thở cũng bị kéo dài ra nhiều.

Trần mù hơi hơi gật đầu với tôi, ánh mắt Lưu Văn Tam cũng trở nên nghiêm trọng.

Tôi mới nghĩ thông suốt, Trần mù và Lưu Văn Tam tuy tính cách không giống nhau, nhưng bọn họ duy có một điểm rất rõ ràng.

Đời này, số lần phạm sai lầm không nhiều. Sợ rằng cũng chỉ là một hai lần vì người thân ruột thịt!

So sánh với tôi, thì có mấy lần rồi? Ỷ vào có mẹ tôi bảo vệ, ỷ vào có bọn họ bảo vệ?!

Đợi mẹ tôi đi rồi, nếu như bọn họ bảo vệ không nổi tôi, sợ rằng chỉ còn nước nhặt xác cho tôi, hoặc là bị tôi liên lụy.

Tư duy trong chớp mắt ấy, khiến tôi nghĩ thông tất cả những việc này!

Tôi cũng gật mạnh đầu. Sau đó tôi nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Yên tâm đi bà nội, bài học lần này đã đủ rồi! Thập Lục, sẽ không để mọi người phải thất vọng đâu!”

Tôi ngoảnh đầu sang, cũng nhìn Lưu Văn Tam và Trần mù.

Trong mắt bà nội có nét vui mừng yên tâm, Lưu Văn Tam cũng cười cười, nói: “Không hổ là con trai nuôi của chú Lưu Văn Tam.”

Còn Trần mù thì không nói gì. Ngược lại là ngao sói tru dài lên một tiếng.

“Thời gian cũng tương đối rồi, phải đi khống chế thằng điên kia, chỉ mỗi Trương Thủy Linh, chưa chắc đã có thể làm gì được gã.” Tôi hít sâu một hơi tiếp tục nói.

Lúc đi ra tới cổng, Trần mù và Lưu Văn Tam đi phía sau tôi.

Phùng Bảo và Phùng Quân định đi theo tôi, mắt tôi lạnh lại, trầm giọng nói: “Các anh để lại một nửa người, bảo vệ nhà tôi, không cho bất cứ ai vào trong, làm tổn thương đến bà nội tôi, và động đến bất cứ xác chết nào ở trong.”

“Nửa còn lại, một bộ phận đi xuống con đường nhỏ cạnh đường cái chỗ cổng thôn, đi sâu vào ba dặm có một căn nhà nhỏ, lão góa trú ở đấy, Phùng Khuất với mấy người ban nãy đào đường từng nhìn thấy lão!”

“Đi bắt lão về, không cần làm gì cả, canh giữ không cho lão đi đâu hết là được!”

“Ngoài ra các anh cần chú ý, thân thủ của lão rất tàn độc, sức lực cũng mạnh một cách kỳ quái.” Lúc trước tôi lo lắng người nhà họ Phùng sẽ gặp chuyện trong tay lão góa.

Bây giờ cũng nghĩ rõ rồi, lúc tôi làm việc cho nhà họ Phùng cũng là bán mạng, tôi cần bọn họ giúp tôi, cũng chỉ là sự trao đổi đồng giá mà thôi, cùng với việc nhà họ Phùng còn nợ tôi món nợ ân tình, không cần phải để ý như thế.

Lão góa dù gì cũng bảy tám mươi tuổi rồi, đối mặt với mấy chục mống người, còn có bản lĩnh gì mà làm loạn được!? Đây chỉ là một đạo lý đơn giản, nhất lực hàng thập hội!

Phùng Bảo và Phùng Quân lập tức bắt đầu đi sắp xếp người.

Tôi cũng tăng tốc độ bước chân, đi về phía khu nhà họ Vương ở thôn dưới.

Lúc này trên đường thôn không có nhiều dân thôn như ban nãy nữa, sương mù cũng đã tan hết. Trên đường thôn có một thứ cảm giác lạnh lẽo trước giờ chưa từng xuất hiện. Đấy là do cổng sinh khí bị phá hoại, khiến làn gió ác ở bên ngoài thôn thổi vào trong.

Chẳng cần bao lâu nữa, thôn Tiểu Liễu sẽ quay về bộ dạng trước đây. Nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ là đang làm việc mình nên làm thôi.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến phía ngoài khu nhà họ Vương.

Cổng chính treo hai chiếc đèn lồng trắng, ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, cổng nhà họ Vương hóa ra còn có mấy dây vải trắng.

Vốn dĩ tôi đi phía trên đầu, lúc này, tốc độ của Lưu Văn Tam lại nhanh hơn một chút, lão lập tức đến trước cổng chính, dùng sức đạp một phát!

Rầm một tiếng vang lên, cánh cổng liền bị đạp mở luôn ra.

Bên trong sân, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi.

Một cái xác nữ mặc bộ Tú hòa phục vải đỏ thêu chỉ vàng, ngửa mặt lên trên, ngã nằm ở trong đó.

Đôi mắt cô ta trợn to vô cùng, nhìn lên bầu trời đêm, chết không nhắm mắt.

Ngoài ra, cổ cô ta chắc đã gãy rồi, cái đầu vặn vẹo nghiêng sang một bên.

Hai tay và hai chân cũng ở trạng thái vặn vẹo, chắc là cũng bị vặn gãy.

Trên thân người cô ta không ngừng có lông trắng mọc lên, chỉ có điều mọc lên xong lại liền héo quắt ngay, lặp đi lặp lại, nhưng không cách nào hoàn thành việc hóa sát.

Tim tôi đập điên cuồng.

Sắc mặt Lưu Văn Tam cũng nghiêm trọng hơn không ít.

Trần mù mới nói một câu: “Thằng điên nhà họ Vương không những không điên, thân thủ còn không yếu, nó biết Khôi tinh điểm huyệt, đá gãy xương ống tứ chi của Trương thủy Linh, bẻ gãy đầu cổ, cho dù có hóa sát, nhiều nhất cũng chỉ che được mắt người thường, chứ không làm gì được nó.”

Cùng lúc này, ngao sói cũng đột nhiên sủa nhỏ hai tiếng, nó bất chợt lao lên phía trước.

Bước chân Trần mù cực nhanh, tiến lên trước theo ngao sói. Tôi và Lưu Văn Tam theo sát phía sau!

Lúc này tôi đã lấy đồ nghề ra. Búa sắt và cái đinh sắt kia!

Thằng điên nhà họ Vương có thể tay không đấu với bạch sát, lại còn đánh cho bạch sát không còn sức hóa sát, không biết gã lợi hại đến mức nào.

Sợ rằng, đây sẽ là một trận ác chiến!

Trong nháy mắt, chúng tôi đã đuổi theo vào trong hậu viện.

Trong sân, có một nấm mồ. Bên cạnh nấm mồ, còn dựng một cỗ quan tài.

Phần đáy quan tài hướng về phía chúng tôi, ở đó có một cái lỗ tròn.

Đây chẳng phải là cỗ quan tài đè trên miệng giếng đó sao?!

Thằng điên nhà họ Vương ngồi xổm bên cạnh quan tài. Lúc này đã thay một bộ đồ khác!

Thắt lưng giắt một cái khăn bạt, giống như loại khăn tắm vậy, dưới chân đi một đôi dép cỏ, dây dép ép sát vào gan bàn chân.

Cẳng chân buộc một dây vải trắng, quấn chắc nịch. Trên đỉnh đầu còn đội một chiếc mũ có màu trắng đỏ chồng lên nhau. Ngoài ra, bên cạnh gã đặt một cây đòn gỗ rất dài, trên đầu đòn còn buộc không ít nút dây thừng.

Bên trên đòn gỗ, bày một cây gậy có quấn vải trắng, giống như lang nha bổng vậy.

Ngao sói dừng ở cổng hậu viện, sắc mặt Trần mù cũng nghiêm trọng khác thường.

“Cẩn thận đấy, bên người nó là đòn rồng và gậy khóc tang, thằng điên này không đơn giản đâu.” Trần mù vừa nói xong.

Thằng điên nhà họ Vương đã liếc mắt nhìn nấm mồ một cái.

Gã căn bản không thèm đếm xỉa đến chúng tôi, mà đột ngột nhe răng cười cười.

“Từ Nương, mạng của thằng tạp chủng này, cứng thật, nó hình như đã thông minh hơn nhiều, lẽ ra anh không nên chỉ đè mỗi một cỗ quan tài lên.”

“Vậy thì anh sẽ đánh chết nó trước mộ em, cắt đứt tưởng niệm của em, chắc rằng, em nhất định sẽ về gặp anh thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận