Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 52. ĐÀO PHẦN QUẬT MỘ

Chương 52. ĐÀO PHẦN QUẬT MỘ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Ánh đèn phía đối diện chỉ còn một chút dư âm rơi lên người tôi và Lưu Văn Tam.

Kết hợp với ánh trăng lành lạnh, cái vẻ như sắp chết trên mặt Lưu Văn Tam càng trở nên rõ nét.

Người tôi lạnh hết nửa.

Đó chẳng phải là gà đi lùi sao?

Gà đi lùi, chuột quỳ lạy, quỷ chuyển quan, người trú ở nhà Lưu Văn Tam không còn sống lâu nữa! Nếu tôi không nhanh chóng rời đi, thì sẽ bị dính vào chuyện thị phi này...

Đột nhiên nhớ lại lời của gã đó, tôi cảm giác không rét mà run.

“Chú, chú Văn Tam... Mặt chú...”

Tôi cố gắng nói một câu.

“Mặt chú làm sao?” Lưu Văn Tam cau mày.

Tôi gượng cười, nói thật: “Chú Văn Tam, mặt chú tự nhiên trông như người chết vậy!”

Lưu Văn Tam nheo mắt, im lặng một lúc mới nói: “Thập Lục, mày đừng có đa nghi Tào Tháo, chú Văn Tam chẳng qua không nghỉ ngơi đủ thôi, chúng ta nên xuất phát rồi.” Nói xong, Lưu Văn Tam quay đầu đi về hướng khu phần mộ phía bên phải thôn.

Tôi vội đi theo, trong lòng vô cùng lo lắng.

Đường thôn tĩnh lặng ghê người, chẳng biết vì dân thôn ngủ sớm, hay vì đều đi ăn đám ma rồi, bọn tôi chẳng gặp ai trên đường cả.

Hai chúng tôi vác theo mấy món đồ nghề như cuốc xẻng, nếu gặp ai thật, chắc đều bị chúng tôi làm cho giật mình.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến chân núi bên ngoài thôn, lúc này cũng sắp vào đêm, ngọn núi tròn vo đó kết hợp với rãnh sâu hai bên tạo nên cảm giác vô cùng kinh khủng.

Tôi cứ sợ, dưới hai rãnh nước ấy có thứ gì đó bò lên.

“Thập Lục, lúc nào rảnh mày cũng xem xem nhà chú, xem phong thủy như thế nào, nếu không ổn thì chúng ta chuyển qua chỗ khác tốt hơn.” Bất thình lình, Lưu Văn Tam chợt nói một câu.

“Hả... Vâng... Vâng...” Có mỗi thế, mà cũng làm tôi giật cả mình, vội vàng gật đầu.

Ánh trăng chiếu lên nấm mồ lão Liễu chỗ chân núi, lúc này lốm đốm sương mù, trên mộ trông càng u ám, càng khiến người ta cảm thấy vô cùng ức chế.

Chúng tôi bước lại gần.

Chẳng được mấy bước, người tôi đã cứng đờ lại, trợn tròn mắt nhìn phía trước mộ lão Liễu.

Hóa ra có một bầy chuột đen xì, dày đặc đi theo một con chuột to da lông đã chuyển sang màu xám, rúc rích chạy vòng quanh mộ lão Liễu!

Tôi suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi.

Con chuột lông xám kia sắp thành tinh rồi! Phải to gần bằng bắp tay người lớn! Phủ phục trên mặt đất, rúc qua rúc lại trông hệt như đứa trẻ con!

Tiếp sau đó, con chuột lông xám ấy đột nhiên dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía chúng tôi.

Giây tiếp theo, nó đột nhiên dựng đứng nửa thân người lên! Giống như chó lấy lòng chủ vậy, hai chân trước chắp lại, hướng về phía chúng tôi làm động tác vái lạy.

Đám chuột to đen sau lưng nó con nào cũng làm động tác giống hệt, cùng với việc vái lạy, chúng nó còn kéo nhau quỳ xuống.

“Gặp... gặp quỷ rồi... Chú Văn Tam, con tiên xám này thành tinh rồi! Hay là chúng ta cứ đi đã... Chuyện này, sợ là không quản nổi...”

Da đầu tôi tê rần, vô cùng hoảng sợ.

Không chỉ chuyện tiên xám thành tinh kéo một lũ chuột đen to đùng đáng sợ, mà càng đáng sợ hơn là, gà đi lùi, chuột quỳ lạy, quỷ chuyển quan đã ứng nghiệm hai điều!

Tôi sợ Lưu Văn Tam sẽ xảy ra chuyện!

Lão Liễu vốn dĩ là người mạng cứng không chết được mà lại bị hại chết, lẽ ra không được làm tang lễ lớn, lại càng không được chôn ở vị trí mũ phán quan xây miếu Thành Hoàng!

Mộ của lão, làm gì có chuyện dễ đào thế?

Bốp một cái! Lưu Văn Tam vỗ mạnh vào vai tôi, gầm khẽ: “Thập Lục! Tỉnh táo chút! Đừng có bị lời tên đó dọa cho đần ra! Rồi để nó dắt mũi đi!”

“Chẳng qua là con chuột sống lâu tí thôi! Găng tay mày dùng đỡ âm linh, chẳng phải dùng da tiên xám làm à? Con súc sinh này, chẳng qua chỉ là đôi găng tay nữa thôi.”

Giọng Lưu Văn Tam ác liệt, lập tức làm tôi tỉnh táo.

Giây tiếp theo, lão vung tay!

Phụp một tiếng, một chiếc đinh gỗ đào bắn ra, cắm thẳng vào đầu con chuột lông xám kia.

Người nó đột ngột gồng cứng, bật một phát cao ba mét, cuối cùng rơi bịch xuống đất.

Những con chuột khác lập tức tan đàn xẻ nghé, một phát chạy mất hút!

Lưu Văn Tam sải bước lên trước, tóm lấy đuôi con chuột lông xám xách lên, thuận tay treo lên cành cây bên đường, nói: “Chờ tý nữa xong việc, xách con súc sinh này về, mày làm thêm đôi găng tay nữa.”

“....”

Tôi thực sự không cười nổi, chắc là biểu cảm trên mặt tôi giờ trông còn khó coi hơn khóc.

Nghĩ lại, thì Lưu Văn Tam nói cũng chẳng sai, tiên xám là loại chuột to đã thành tinh, sống lâu đến mức lông đã chuyển sang màu trắng.

Nhưng thế thì đã làm sao, chẳng phải cũng chỉ là một đôi găng tay của tôi hay sao?

Tôi sợ là sợ cái gì?

Chẳng qua là sự xuất hiện đột ngột của gã đàn ông mặt ngựa Mã Bảo Trung, và những lời gã nói từng bước ứng nghiệm khiến tôi hoảng sợ.

Tôi không muốn Lưu Văn Tam chết.

Lại nghĩ tiếp, tôi với Lưu Văn Tam đã mấy lần đi đến chỗ hiểm? Cả hai còn suýt nữa là bàn giao ở bãi lau Liễu.

Đối mặt với mẫu sát như Vương Mộng Kỳ mà còn không việc gì.

Vậy mà bị một câu nói dọa cho sợ nọ sợ kia... Chẳng phải là bị người ta dắt mũi sao?

Có xảy ra chuyện gì thật, thì tôi và Lưu Văn Tam sẽ cùng gánh! Lý gì nói chết là chết được?

Nghĩ đến những điều này, nỗi sợ hãi liền bị đẩy lùi hơn nửa!

“Thập Lục, đứng đấy làm gì? Đào nhanh lên! Mỗi mình chú Văn Tam, có đào đến giờ tý cũng không xong!”

Tôi rùng mình, lập tức định thần lại, sức lực tràn trề!

“Vâng!”

Tôi cũng vác cuốc, bắt đầu đào!

Huyệt hơn hai mét, bên trên còn đắp thành nấm mồ, chẳng dễ mà đào!

Lúc này đã tầm chín giờ, tôi với Lưu Văn Tam đào đến gần mười giờ, mới chạm vào nắp quan tài.

Đấy còn là tại đây là mộ mới chôn, chứ nếu là mộ cũ một hai năm, mưa rơi nắng đốt khiến bùn đất cứng lại, đào cả đêm hai chúng tôi cũng chưa chắc đào lên được.

Đào một hơi hết đất lên, Lưu Văn Tam nhảy thẳng xuống mở nắp quan tài.

Vừa mở, Lưu Văn Tam vừa nói với tôi.

“Thập Lục, mày biết tại sao ban nãy có nhiều chuột chạy vòng quanh như thế không?” Tôi lắc đầu nói không biết, xong lại thận trọng nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ có dân thôn đi đến.

Nếu mà nhìn thấy chúng tôi đào mộ chạy về báo cho Liễu Chí, sợ là cả nhà nó phải đấu với tôi và Lưu Văn Tam đến chết.

Lưu Văn Tam tiếp tục nói: “Ngày xưa một chút, chôn cất người, nhà nghèo chỉ cuốn tấm chiếu, nhà có ít của ăn của để mới dùng đến quan tài mỏng, hồi đó cũng chẳng có mấy thứ mà ăn, chết đói là chuyện thường! Nhưng chuột thì béo mỡ ra! Mà còn khôn ranh không tả, thông tính người!”

“Đấy là bởi chúng nó đào mộ, người chết vừa chôn cất xong, chuột to đã thành tinh liền lôi chuột con chuột cháu đến mở tiệc, gặm chỉ còn lại mỗi xương!”

“Thời gian dài rồi, chuyện như thế này ít đi, nhưng không có nghĩa là không có!”

“Chú thấy con súc sinh đấy, là đang tính, kéo chuột con chuột cháu nhà nó đến ăn một bữa thịnh soạn, xong giờ bàn giao luôn lại đây, da cũng bị lột ra làm găng tay.”

Lưu Văn Tam liếc con chuột lông xám đang treo trên cây một cái.

“....” Tôi nghe xong chỉ cảm thấy buồn nôn, không rét mà run!

“Chú Văn Tam, đừng nói nữa được không... Mở quan xong, còn phải đưa lão Liễu lên núi nữa...” Lưu Văn Tam cười cười, rồi hô to một tiếng: “Mở nắp!” Cạch!

Nắp quan tài bị lật lên!

Nhưng cảnh tượng bên trong, lại khiến hai chúng tôi toàn thân cứng đờ!

Bên trong quan tài trống không, đừng nói lão Liễu... Đến bóng ma cũng không có.

Nhưng tôi rõ ràng tận mắt nhìn lão Liễu hạ huyệt mà!

Xác chết đâu? Sao lại không ở trong quan tài?

Nụ cười của Lưu Văn Tam cũng lập tức trở nên tối sầm, giọng nói khó nghe: “Quan rỗng?” Đất mộ ban nãy, tuyệt đối không thể có chuyện bị đào lại một lần, tốc độ của chúng tôi đã rất nhanh rồi.

Hơn nữa, nếu mộ bị đào một lần trước đó, thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Mí mắt tôi giật tưng bừng nói: “Chú Văn Tam... Lúc hạ huyệt lão Liễu đã không ở trong quan tài? Lão tác quái đem xác chết của mình đi?”

Lưu Văn Tam nắm chặt lấy cán cuốc, lão im lặng mấy giây rồi nói: “Tuyệt đối không có chuyện đó, hôm nay là đêm hồi hồn, lão Liễu mấy hôm trước đều không tác quái, nếu không mấy đứa đó đã chẳng làm đám ma được, lão quỷ luyến dương cũng sẽ xuất hiện vào giờ tý của đêm hồi hồn, chắc chắn có kẻ khác động vào xác chết!”

Tôi vô cùng ngơ ngác, bất an nói: “Lại còn ai nhắm vào xác chết lão Liễu? Liễu Chí cháu lão?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận