Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 475. VẢ MẶT

Chương 475. VẢ MẶT


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Mặt Lâm Hữu Thanh đầy vẻ ngơ ngác và bất an, trên trán gã cũng không ngừng có mồ hôi rỉ ra.

Tôi lại khẽ thở dài một tiếng, nói: “Cô ta đúng là dữ thật, dữ một cách quá đáng, chỉ có điều sự hung dữ của cô ta cũng chỉ do sau khi tôi đỡ âm linh xong cô ta muốn giành lại đứa bé mà thôi.”

“Con không rời được mẹ, âm sanh tử cũng không rời được mẫu sát.”

“Còn về việc nhận đồ đệ, đợi thêm một thời gian nữa đi, tôi giải quyết dứt điểm xong chuyện bây giờ thì chẳng còn vấn đề gì nữa.”

“Tới lúc đó tôi sẽ bói cho nó một quẻ.”

Thần sắc của Từ Thi Vũ cuối cùng cũng dễ coi hơn nhiều, cô ta khẽ nói với Lâm Hữu Thanh, cô ta cũng biết rất nhiều chuyện về âm sanh tử và mẫu sát, cô ta sẽ kể rõ với gã, bảo gã cũng đừng quá sợ hãi.

Tròng mắt Lâm Hữu Thanh có chút đỏ, gã gượng cười gật gật đầu: “Chung quy có thể khiến con trai tôi tiếp tục sống là được, tôi chẳng sợ gì hết.”

Câu nói này của gã cũng khiến lòng tôi có vài phần cảm xúc.

Từ Thi Vũ nhìn sang lồng ấp, rồi lại khẽ mở miệng, bảo Lâm Hữu Thanh cứ trông đứa bé đã, đợi tối rồi qua Cục công an sau.

Lâm Hữu Thanh ngồi bên cạnh lồng ấp, cũng chẳng nói gì thêm nữa.

Tôi và Từ Thi Vũ bước ra khỏi phòng bệnh, tôi cũng nói lời cảm ơn với cô ta.

TừThi Vũ ngạc nhiên, hỏi tôi cảm ơn cô ta làm gì?

Tôi nói thật, cô ta có thể giải thích chuyện âm sanh tử với Lâm Hữu Thanh, là có thể giúp tôi tiết kiệm không ít thời gian.

Nhưng Từ Thi Vũ lại cười cười, nói tôi quá khách khí, cũng quá câu nệ với cô ta rồi, đây chẳng phải là một chuyện rất bình thường sao?

Tôi nghẹn lời, nhất thời chẳng biết phải tiếp lời ra sao mới được.

Từ Thi Vũ không cùng tôi về phòng bệnh của Lưu Văn Tam, mà ngược lại dẫn tôi đi tới một tầng khác.

Rất nhanh chúng tôi đã đến tầng năm, cách từ rất xa, tôi đã nhìn thấy chỗ cửa một phòng bệnh bị kéo dây cảnh giới, còn có hai cảnh sát đang đứng.

Lập tức, tất cả tư duy dư thừa trong đầu tôi toàn bộ đều bị xua tan.

“Cố Thiên Lương, tỉnh rồi?” Tôi trầm giọng hỏi.

Từ Thi Vũ lắc lắc đầu nói: “Buổi sáng tôi qua xem vẫn chưa tỉnh, có điều ca phẫu thuật của hắn đã hoàn thành rồi, ngoài xương tứ chi bị gãy ra, không có thương tích nào khác, hôm nay chắc là sẽ tỉnh.”

“Vì để tránh đêm dài lắm mộng, nên sau khi hắn tỉnh lại sẽ thẩm vấn ngay.”

Cũng vào lúc này, Từ Thi Vũ đột nhiên lấy điện thoại ra, lúc này điện thoại của cô ta đang rung liên tục, hiển thị có cuộc gọi tới.

Cô ta dừng lại nghe điện thoại, cũng không tránh né tôi.

Sau khi nói đôi ba câu cúp điện thoại xong, cô ta rõ ràng có chút căng thẳng và mừng rỡ, nói từng câu từng chữ một: “Lý Đức Hiền đã tới chỗ mà Vương Kim Cúc nói, xem ra Vương Kim Cúc không nói dối.”

“Bên Cục đang làm thêm công tác chuẩn bị, định phong tỏa khu đó. Một khi Cố Thiên Lương tỉnh thì sẽ lập tức thẩm vấn hắn, dù sao Lý Đức Hiền cũng không dễ đối phó, xem có gì có thể giúp tránh được nguy hiểm hay không.”

Những lời này của Từ Thi Vũ cũng khiến hơi thở tôi hơi trở nên gấp gáp.

Cực lực khiến tâm trạng bình ổn lại, tôi cũng trấn tĩnh hơn không ít.

Năng lực của Lý Đức Hiền không ít, bản lĩnh cũng không nhỏ.

Có câu nói gọi là biết mình biết người trăm trận trăm thắng, nếu có thể lấy được một số thông tin then chốt từ miệng Cố Thiên Lương, thì không những có thể tránh được nguy hiểm, mà còn có thể càng dễ dàng khống chế được Lý Đức Hiền hơn.

Bước qua dây cảnh giới, vào trong phòng bệnh.

Trong phòng bệnh cũng có một cảnh sát mặc thường phục, gật đầu chào hỏi với tôi và Từ Thi Vũ.

Trên một chiếc giường bệnh ở giữa phòng, Cố Thiên Lương hai mắt nhắm nghiền, đầu giường còn có một y tá đang ngồi.

Tay chân hắn đều được bó thạch cao, vị trí trán thì cắm kim, đang truyền dịch.

Khuôn mặt của Cố Thiên Lương, kỳ thực không phải là kiểu mặt dài hẹp giống Lý Đức Hiền, mà ngược lại mặt hơi có chút vuông, nên hồi đó tôi mới cảm giác hắn giống Cố Khai Sơn.

Bây giờ nhìn kỹ lại, từ chi tiết mặt mũi đích thực có thể hình thấy rất nhiều hình bóng của Lý Đức Hiền.

Tính cách của hắn cũng cực kỳ nham hiểm, điều này thì càng giống Lý Đức Hiền hơn.

Tôi đang chuẩn bị nhìn kỹ tướng mặt của Cố Thiên Lương.

Thì đột nhiên, hai mắt hắn đột ngột mở ra không một dấu hiệu báo trước.

Đôi con mắt, chằm chằm nhìn tôi.

Mí mắt tôi cũng hơi giật, chằm chằm nhìn thẳng vào hắn.

Tôi vô cớ suy đoán, Cố Thiên Lương đã tỉnh từ lâu rồi. Hắn đang giả vờ ngủ?

Hắn chắc là bị đánh cho không kịp trở tay, không hiểu chuyện ở nhà họ Sài là như thế nào, vì dù sao kẻ động thủ đánh bị thương hắn chính là Lý Đức Hiền bị vong khách nhập.

Chỉ có điều tôi cũng rất rõ, đối với chuyện của tôi, Lý Đức Hiền chắc chắn sẽ không giấu giếm hắn.

Mắt Cố Thiên Lương hơi nheo lại, giọng của hắn hơi có chút yếu ớt, nhưng vẫn toát ra một vẻ chán ghét: “La Thập Lục, hóa ra đứa can thiệp gây loạn là mày.”

Cảnh sát thường phục ở bên cạnh liền lập tức đến bên giường Cố Thiên Lương, Từ Thi Vũ làm một động tác ngăn lại, người đó bèn không mở miệng nói gì.

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Can thiệp gây loạn? Tao không cho là thế.”

“Trong tay Lý Đức Hiền có quá nhiều mạng người, lão táng tận lương tâm tội ác chồng chất, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt. Mày đi sai đường, nhưng trên tay còn chưa dính đến mạng người, vẫn còn cơ hội quay đầu.”

Cố Thiên Lương đột nhiên cười phá lên, cười mãi cười mãi, rồi hắn liền nói hai chữ: “Buồn nôn.”

“Một thứ chui từ trong bụng người chết ra, mà nói chuyện sai đường, quay đầu với tao? Mày còn coi mình là Âm dương tiên sinh thật à?”

Thái độ của Cố Thiên Lương đối với tôi không hề khiến tôi cảm thấy kinh ngạc, Lý Đức Hiền chắc chắn đã biết chi tiết thân phận của tôi, lão nói với Cố Thiên Lương cũng rất bình thường.

Tôi đang định tiếp tục mở miệng.

Thì đột nhiên cô y tá ở đầu giường kia giơ tay lên, bốp một phát tát luôn lên mặt Cố Thiên Lương.

Tiếng tát giòn giã, vang vọng cả phòng bệnh.

Tôi đơ người ra một phát, Từ Thi Vũ cũng ngẩn ra, cảnh sát thường phục kia lập tức giơ tay ra, túm lấy cẳng tay của cô y tá đó, vẻ mặt khó coi nói: “Cô làm gì thế?”

Y tá tuổi tác không lớn, cũng chỉ là cô gái chừng hai mươi tuổi, mặt cô ta hoang mang ngơ ngác, mất tự nhiên nói: “Tôi cũng chẳng biết, vừa nãy đột nhiên liền cảm giác không khống chế được, chứ tôi cũng không muốn đánh hắn đâu...”

Cảnh sát mặc thường phục nhíu mày, nói: “Cô qua bên cạnh đứng đi.” Anh ta lờ mờ đứng chắn giữa y tá và Cố Thiên Lương.

Mặt Cố Thiên Lương tím tái, trợn mắt chằm chằm nhìn cô y tá đó một phát, rồi lại nhìn sang tôi.

Trên mặt hắn đã hằn vết bàn tay năm ngón, vô cùng rõ nét.

Tôi rất nhanh đã hiểu ra nguyên nhân, Cố Thiên Lương ở đây mở miệng chửi tôi, mẹ tôi vừa nãy còn đi thăm đứa bé sơ sinh, mẹ chắc chắn vẫn chưa đi.

Bạch sát, hắc sát thông thường đều có thể có bản lĩnh ảnh hưởng đến người xung quanh, huyết sát càng mạnh hơn, huống gì là mẹ tôi?

Vừa nãy chỉ là một cái tát, khả năng còn là nhẹ cho Cố Thiên Lương rồi...

Từ Thi Vũ cũng khẽ mở miệng nói: “Cố Thiên Lương, anh cũng tu tâm dưỡng tính thêm chút đi, bây giờ anh phối hợp nhiều một chút, thì tới lúc đó anh cũng sẽ bớt được một số tội trạng, nói chung là anh không thoát được, Lý Đức Hiền nhất định cũng sẽ phải đền tội.”

Cố Thiên Lương lại cười khẩy một tiếng: “Bố tao sẽ đền tội? Ha ha, cho La thập Lục thêm mười năm, nó cũng không có cái bản lĩnh đó. Nếu không phải Sài Dục trở mặt, chúng mày cũng chẳng có cách nào thừa cơ cả!”

“La Thập Lục, tao sẽ đích thẫn tiễn mày lên đường.” Cố Thiên Lương tiếp tục lạnh lùng nói một câu.

Kết quả lại là bốp một tiếng giòn giã.

Tiếng tát lần này còn lớn hơn, Cố Thiên Lương hét thảm một tiếng luôn, đầu bị tát nghiêng sang một bên luôn rồi.

Dây truyền dịch cũng bị đánh bay sang một bên.

Người động thủ đã chẳng còn là cô y tá kia nữa, mà ngược lại là vị cảnh sát mặc thường phục ở bên cạnh.

Trong mắt anh ta là vẻ hoảng sợ, cúi đầu nhìn tay của mình, rồi lại nhìn Cố Thiên Lương một cái, lúc ngoảnh đầu nhìn chúng tôi, mí mắt anh ta giật điên cuồng.

“Thế này là thế nào... Tôi không định....”

Sắc mặt của Cố thiên Lương trở nên oán hận độc địa khác thường, mép hắn liên tục chảy máu.

Đồng thời hắn cũng ngậm miệng, không dám nói thêm câu nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận