Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 295. HUYỀN NỮ PHÂN KIM ĐẠI TÁNG

Chương 295. HUYỀN NỮ PHÂN KIM ĐẠI TÁNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

“Chú Trần...” Tôi đang định hỏi Trần mù làm thế nào.

Thì Trần mù lại hạ thấp giọng nói một câu: “Trương Nhĩ có thứ muốn lấy, Mã Bảo Nghĩa sắp đấu với Kế Nương, chúng ta đi!” Nói xong, lão bèn nhanh chân bước đi về phía con đường ván. Tôi cũng chẳng kịp nói thêm gì, vội theo sát phía sau lão đi về phía trước. Phùng Bảo cũng thở dốc đi theo.

Mã Liên Ngọc đem theo rất nhiều xác chết vật lộn trong đám xác sát kia, tôi cũng mới nhìn rõ, bản thân xác chết không tự cử động được.

Mà là do trên người Mã Liên Ngọc quấn rất nhiều sợi đồng, sợi thép, gần như đều buộc nối lên trên người mỗi xác chết.

Động tác của cô ả mới khiến cho thân thể xác chết hành động! Thảo nào ban ngày ban mặt mà xác chết có thể đi lại, e rằng đây mới là một trong số bí mật của người đuổi xác!

Mã Bảo Nghĩa cũng đã bắt đầu chiến đấu với mấy người kia. Động tác của y hung ác tàn nhẫn, lăn qua lật lại trên mái khu ‘Kế Nương phần’, như trên đất bằng.

Trong quá trình đánh đấm, thủ đoạn của y có vài chỗ rất giống với chiếu Khôi tinh điểm đấu của Trần mù khi đó!

Tim tôi đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vốn dĩ chúng tôi chẳng có cơ hội chạy ra ngoài, cũng may có Mã Bảo Nghĩa và Trương Nhĩ bất chợt lao tới.

Tình hình đột ngột trở nên hỗn loạn thế này, ngược lại khiến chúng tôi có cơ hội rời đi.

Chứ nếu không, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Kế Nương vào trong đình nghỉ chân.

Không đi được, thì chỉ có thể ngồi im chờ chết.

Đến lúc cuối cùng, tôi vẫn chẳng nhịn được mà ngoảnh đầu lại nhòm một cái.

Lúc này tiếng kèn đã ngừng lại, Kế Nương dường như mất đi động lực vậy, thân thể treo lơ lửng trên cái thang treo, hóa ra là chẳng còn động đậy nữa...

Mã Bảo Nghĩa trong lúc đánh đấm, hình như cũng nhìn về phía này của tôi một cái.

Khoảng cách giữa chúng tôi đã đến ngoài mấy chục mét rồi, tôi không nhìn rõ thần thái biểu cảm của y, nhưng vẫn thấy rất sợ....

Lần này, tôi chắc chắn là đã đắc tội triệt để với Mã Bảo Nghĩa rồi!

Có điều tôi lại chẳng có gì để phải hối hận cả.

Kế Nương chơi lớn như thế này, kế hoạch cả trăm năm để hưởng long khí của núi mà hạ táng.

Mã Bảo Nghĩa như thế không còn chỉ đơn giản là lấy đồ nữa!

Y đang ngăn cản Kế Nương hạ táng!

Kế Nương lại chẳng phải lấy mạng y à!

Đây cũng ngầm hợp với quẻ bói lúc đó của y! Tướng quẻ đại hung!

Trần mù đích thực là biến số trong tướng quẻ.

Còn về người bị thọt chân, bản thân tôi vốn cứ nghi hoặc điểm này. Cũng chú ý đến cái đám người không ra người quỷ chẳng ra quỷ kia, nhưng đều không nhìn thấy có ai bị thọt chân cả.

Trương Nhĩ đột ngột chui vào trong mộ Kế Nương, lại làm lộ ra dáng vẻ thọt chân.

Bất kể lão gặp chuyện ở đâu mới thành thọt chân, cũng coi như là ứng nghiệm tướng quẻ! Lão cũng sẽ khiến cho quẻ này càng trở nên hung hơn.

Chúng tôi tuyệt đối không được ở lại, cũng không thể nào đồng hành tiếp với bọn họ nữa, nếu không thì sẽ là tự mình chui vào trong quẻ đại hung này mà đâm đầu vào chỗ chết!

Tư duy của tôi rất nhanh, đồng thời tốc độ bước chân cũng không ngừng lại, rất nhanh đã đến đoạn giữa con đường ván.

Gió lạnh lùa buốt đến tận xương, trời đang yên đang lành, lại đột ngột có bão tuyết!

Hoa tuyết bay lượn đập lên trên mặt, tầm nhìn đều chẳng còn rõ nét như trước nữa.

“La tiên sinh... Trần tiên sinh... Hai người phải ngàn lần cẩn thận, con đường này không dễ đi!”

Ba người chúng tôi cũng chẳng dám dìu nhau, tự mình bước xuống phía dưới, đồng thời cũng thận trọng bám lấy lan can của con đường ván.

Ở cái chỗ này mà dìu nhau, một khi có một người bị ngã, thì sẽ khiến ba người đồng thời mất mạng!

Trong thời gian này, tôi cũng sợ ngao sói xảy ra chuyện, vừa chú ý trước sau, vừa cẩn thận đi nhìn ngao sói. May là bước đi của nó rất vững vàng...

Cũng chẳng biết đi mất bao lâu, tôi cảm giác chân đã mỏi nhừ, thậm chí con đường ván nhiều lúc còn rung lên, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt đất!

Ba người chúng tôi loạng choạng chạy xuống dưới.

Phùng Bảo quỳ trên mặt đất, khom lưng, thở dốc từng đợt.

Mặt hắn đỏ bừng hết mức, hít mạnh tận mấy hơi dưỡng khí.

Tuy nói là thể lực của Phùng Bảo tốt hơn, nhưng dù sao trên lưng hắn cũng còn cõng một cái xác chết, Trương Cửu Quái không hề nhẹ.

Lồng ngực của Trần mù cũng phập phồng lên xuống.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn con đường ván, trong lòng vẫn có đôi chút bức bối không tả được.

“Đừng vội nghỉ ở đây... Chúng ta phải nhanh rời khỏi đây... Cháu cứ có cảm giác sắp có vấn đề gì đó.”

Mở miệng khàn giọng nói một câu, tôi liền đi dìu Phùng Bảo dậy.

Kỳ thực lúc này, chân tôi cũng đã mỏi như hết mức rồi, rất muốn ngồi xuống nghỉ một chút, chỉ có điều cái cảm giác sợ hãi phảng phất ấy, khiến tôi không dừng lại được.

Cảm quan của Trần mù rất nhạy bén, lão cũng đến giúp dìu Phùng Bảo.

Ba người chúng tôi dìu nhau, lại đi về phía trước gần được hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đã lại gần khu chỗ cái hồ băng kia.

Phùng Bảo đột ngột kêu lên một tiếng đau, rồi bất chợt quỳ xuống dưới đất.

Tay của hắn run rẩy đi ôm lấy chỗ lưng, không ngừng kêu la.

Tôi giật thót mình, trong lòng cũng hoảng lên. Mặt của Trần mù cũng đã biến sắc.

“Phùng Bảo, anh làm sao thế?” Tôi bất an hỏi.

“Đặt xác chết xuống dưới trước đã.” Trần mù lập tức mở miệng nói.

Tôi lúc này mới vội vàng cùng Trần mù đi tháo bỏ sợi dây thừng buộc giữa Phùng Bảo và xác chết.

Kết quả sau khi cởi bỏ ra xong mới phát hiện, trải qua khoảng thời gian xóc nảy này, tấm lót vốn đang bọc lấy xác chết của Trương Cửu Quái, hóa ra đã rời ra.

Lưng của Phùng Bảo và xác chết của Trương Cửu Quái tiếp xúc trực tiếp với nhau.

Vốn dĩ còn có lớp áo ngăn cách, chỉ là trên ngực Trương Cửu Quái có thứ đồ.

Một cái hộp gỗ dài treo trên đó, lại còn ôm một cuộn da người.

Ngoài ra, còn lộ ra một thứ sắc nhọn, ẩn bên dưới cuộn da người và cái hộp gỗ dài kia...

Cái thứ sắc nhọn này là một con dao găm!

Chắc là con dao găm đâm vào tim Trương Cửu Quái từ phía sau lưng, đâm xuyên qua thân người ông ta, rồi lộ ra ở trước ngực.

Mà con dao găm này cũng bởi lúc trước bị cuộn da người và cái hộp gỗ che khuất, chúng tôi không phát hiện ra, nên Phùng Bảo mới không hề có sự phòng bị.

Sau khi tấm lót bị rời ra, cộng thêm việc không ngừng đi xuống khỏi con đường ván, con dao găm ấy đã đâm xuyên lớp áo sau lưng Phùng Bảo.

Ban nãy hoặc giả do quá căng thẳng cùng việc quá lạnh nên chẳng cảm giác gì mấy, bây giờ dừng lại nghỉ, Phùng Bảo mới phát giác ra.

Sau lưng hắn đã bê bết máu tươi, lúc này gió tuyết thổi qua một phát, thậm chí còn sắp đóng băng lại rồi...

Nói thật, nhìn thấy là dao găm, mức độ hoảng hồn của tôi ngược lại giảm nhẹ đi vài phần.

Tôi chỉ sợ là vấn đề gì khác.

Dù sao Trương Cửu Quái bị Kế Nương đè một thời gian dài như thế, trên xác Kế Nương có độc của nấm đầu xác.

Tôi rất lo sợ Phùng Bảo sẽ bị nhiễm phải, còn may chỉ là vết thương ngoài da thông thường.

“Phùng Bảo, anh đừng hoảng vội, chỉ là vết thương ngoài da, sau khi ra ngoài lập tức đến viện, đợi chút nữa tôi dìu anh đi!”

Trong lúc tôi nói, Trần mù đã lật xác chết của Trương Cửu Quái lên, quả nhiên rút từ sau lưng ông ta ra một con dao găm.

Trong quá trình này, Trần mù cũng đeo găng tay, không tiếp xúc trực tiếp với xác chết.

Tôi lại dùng tấm lót bọc Trương Cửu Quái lại lần nữa.

Lúc này tôi mới phát hiện, tấm da người mà tay Trương Cửu Quái nắm chặt lấy kia, cho dù xóc lên xóc xuống như vậy mà đều không bị lỏng ra.

Tôi bất chợt lại có đôi chút sợ hãi...

Trương Nhĩ lúc trước sốt ruột như thế, hỏi chúng tôi có đem thứ gì ra không, tôi nói là không, lão liền vào trong mộ Kế Nương...

Hoàn toàn là do quá vội, nên tôi không nghĩ đến những chi tiết trên người Trương Cửu Quái!

Bọc bên trong tấm da người này rốt cục là cái gì?

Là căn nguyên khiến Trương Cửu Quái chết trong mộ Kế Nương này?

Mới nghĩ đến đây, chỗ bên cạnh ngọn núi băng, bất chợt vọng lại tiếng ầm ầm cực lớn!

Tôi bị giật nảy người, ngoảnh đầu nhìn qua.

Cảnh tượng trước mắt, lại khiến tôi gần như nghẹt thở.

Ngọn núi băng có mộ Kế Nương kia, phần băng tuyết che phủ của nửa bên dưới, hóa ra đang đổ sụp...

Bản thân góc độ này lẽ ra không nhìn thấy con đường ván kia, chính là vụ sụp đổ này khiến con đường ván lộ ra ngoài.

Sau khi lớp băng sụp đổ xong, còn lại bèn là nửa thân núi đã nhỏ hơn không ít. Thậm chí đến mộ Kế Nương cũng lộ ra ngoài vài phần cao chót vót.

Tôi một phát ngẩn người luôn.

Bởi vì hình tượng chỉnh thể của ngọn núi kia lúc này, hóa ra không còn giống như một quả núi nữa, mà giống như một hình người!

Từ sườn núi xuống dưới lớp băng đổ sụp, chỉnh thể thân núi trong tầm nhìn nhỏ đi không ít, giống như đôi chân của đàn bà.

Chỗ sườn núi, thì là mông.

Còn ngọn núi phía bên trên, tuy rằng không có tướng mặt người, nhưng lại giống như mái tóc búi của một người đàn bà...

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn nhiều lần donate của người đẹp , không để ý phát... mà đã donate cho tôi bao nhiêu rồi... Đọc một bộ truyện mà bỏ ra từng đấy tiền đúng là nhiều quá.

Còn cả độc giả , đối với cuốn truyện này donate trên trăm đúng là khiến La mỗ cảm kích vô cùng.

Tôi sẽ phản hồi cho mọi người nội dung càng hay hơn.

=.= Donate nhiều như thế, La mỗ nguyện cúi đầu, tuy sẽ không thay đổi tình tiết cốt truyện, nhưng nếu muốn có tên nhân vật, thì đều có thể sắp xếp được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận