Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 700. SẮP HỎNG VIỆC

Chương 700. SẮP HỎNG VIỆC


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Bây giờ Liễu Dục Chú chắc còn chưa tới nơi, tôi sợ xảy ra sơ suất gì, cân nhắc đến việc Trương Nhĩ mưu tính quá khôn khéo, tôi bèn không nói là chuyện gì.

Chỉ bảo là sau khi Liễu Dục Chú tới nơi, thì người của Trường Thanh Đạo Quán lập tức liên lạc với tôi một chút.

Hoàn thành những sắp xếp này xong, tàn cục trong thôn cũng đã thu dọn hòm hòm rồi.

Những người bị Viên Hóa Thiệu tẩy não, xong lại bị Lý Độn Không nhập vong kia tuy đều đã tỉnh táo lại rồi, nhưng tình trạng tinh thần và thân thể đều vô cùng kém, toàn bộ đều được sắp xếp đưa đi viện.

Tôi cùng Trần mù, Lưu Văn Tam ngồi một xe đi tới Viên Thị Âm Dương Trạch, trên xe còn chở xác chết của Lý Âm Dương và Lý Độn Không.

Sau khi đến nơi, trước tiên chúng tôi vào trong khu nhà, rồi lại xuống dưới Âm trạch ở trong cái giếng sâu, mới biết hiện Âm trạch giờ này, đã có biến hóa rất lớn.

Xác chết của đám rắn lúc trước đã biến mất không còn nữa.

Cổng Âm trạch mở rộng, một cỗ quan tài đặt ngay ngắn trong gian chính.

Phía trước bức họa người đàn bà dung mạo nghiêng nước nghiêng thành đó, còn còn chồm hỗm hai cây nến người, lửa đang cháy leo lét...

Quan tài là quan tài của Hà Trĩ, họa cũng là họa của Hà Trĩ.

Hà Trĩ trong bức họa đó, sống động như thật.

Tôi không để Lưu Văn Tam tiếp tục theo chúng tôi đi vào trong.

Tôi cõng xác chết của Lý Âm Dương, Trần mù vác xác chết của Lý Độn Không, cùng vào trong gian chính.

Phía dưới bức họa có hai chiếc ghế thái sư, tôi đặt Lý Âm Dương lên trên một chiếc ghế, Trần mù thì đặt Lý Độn Không lên trên chiếc ghế còn lại.

Trần mù dùng một đoạn lụa trắng lớn, quấn phần xương sống gãy ở bụng Lý Độn Không lại, tuy nhìn lên trông rất đột ngột, nhưng xác chết của gã dẫu sao cũng được hoàn chỉnh...

Lại lần nữa hành lễ quỳ lạy, tôi nói rõ một lượt nguyên nhân đưa Lý Âm Dương tới xong, lại viết một bức thư người chết, đem thư đến trước quan tài đốt thành tro xong mới cùng Trần mù rời khỏi gian chính.

Lúc về đến trong sân, Lưu Văn Tam còn rụt vai, rùng mình một phát, nói phía dưới quá lạnh.

Tôi lúc này mới chú ý đến, trên lưng Lưu Văn Tam có một cái gùi, bên trên phủ vải trắng.

Lúc này có chút khe hở, thứ hở ra ngoài chẳng phải chính là đôi con ngươi to đùng kỳ dị của quỷ nước đó sao? Nó vẫn cứ toát ra vài phần quỷ quái, có điều lại không còn khiến tôi cảm thấy sợ hãi nữa.

Kỳ thực tôi rất hiếu kỳ, Lưu Văn Tam làm cách nào khiến quỷ nước từ sông Dương theo lão ra ngoài, nhưng rõ ràng bây giờ không có cơ hội để hỏi.

Trần mù đi ra ngoài trước tiên, ba người chúng tôi rời khỏi Viên Thị Âm Dương Trạch, đưa chúng tôi tới đây chỉ có Phùng Bảo, hắn đang cầm điện thoại đặt bên tai, đi qua đi lại.

Lúc nhìn thấy chúng tôi, Phùng Bảo lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ: “La tiên sinh, Liễu đạo trưởng đến được một lúc rồi, đang giữ cuộc gọi chờ cậu!”

Phùng Bảo bước nhanh đến trước mặt tôi, đem điện thoại đưa cho tôi.

Tôi hít sâu một hơi, đặt điện thoại sát tai, đầu bên kia truyền lại giọng nói nhàn nhạt của Liễu Dục Chú, hỏi tôi thế nào rồi?

Tôi trầm ngâm một lát, đem chuyện của Trương Nhĩ ra kể một lượt, hỏi Liễu Dục Chú có thể qua xem xem tình trạng Trương Nhĩ hiện giờ là thế nào không? Có còn ở Trường Thanh Đạo Quán không? Tôi sẽ lập tức qua gấp.

Liễu Dục Chú nói một chữ được, rồi điện thoại liền bị cúp máy.

Từ khu phố cũ chỗ Viên Thị Âm Dương Trạch ra ngoài, đưa Lưu Văn Tam và Trần mù đến chỗ có xe trong nội thành thành phố, rồi Phùng Bảo mới đưa tôi đi qua Trường Thanh Đạo Quán, trong thời gian này, Liễu Dục Chú không hề gọi điện thoại lại.

Trường Thanh Đạo Quán nằm ở vị trí ngoại ô phía đông Nội Dương, ở đây địa hình bằng phẳng, thuộc vào đoạn hạ du của sông Dương.

Có một quả núi lớn cây cối xanh rờn duy nhất, tọa lạc bên bờ sông Dương.

Lên núi có đường cái, tận cùng con đường bèn là tường bao màu xám nhạt của Trường Thanh Đạo Quán.

Trên đầu cổng màu đen, trong tấm hoành phi là bốn chữ lớn “Trường Thanh Đạo Quán” ngay ngắn gọn gàng.

Chúng tôi vừa tới, trong đạo quán bèn đi ra ngoài một đạo sĩ, tư thế trông tương đối cung kính, mời chúng tôi vào trong.

Lúc này trong lòng tôi lờ mờ đã có một dự cảm không tốt lắm.

Tên đạo sĩ này dẫn chúng tôi đi qua hành lang bên cạnh Đại điện, đến vị trí Hậu điện, rồi lại từ con đường bên cạnh Hậu điện tiếp tục lên trước, rất nhanh đã đến một khu biệt viện nhỏ.

Trong biệt viện trồng không ít thực vật hướng Dương, Liễu Dục Chú đang ở trong sân.

Gã khoát hai tay sau lưng, thần sắc toát ra vài phần lạnh lẽo, bên cạnh thì là Mao Nguyên Dương đang cúi đầu, sắc mặt hơi có chút tái đi.

Mao Nguyên Dương lúc này, thần trí rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có điều trên tai của lão vẫn được quấn băng gạc, tôi còn có thể hồi tưởng lại được cảnh tượng lão cứ thế bị xé rách tai ấy.

“Trương Nhĩ...” Tôi vừa mở miệng, Liễu Dục Chú liền hừ lên một tiếng.

Mao Nguyên Dương gần như bịch một phát quỳ luôn xuống đất: “Tiền bối... Là tôi sơ suất... Đích thực không canh chừng người, để lão chạy mất... Nhưng việc này...”

Cho dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tôi nghe thấy Trương Nhĩ đích thực là chạy mất rồi, tay chân tôi vẫn cứ có chút mềm nhũn...

“Cậu vào trong phòng xem xem đi, tên Phong thủy tiên sinh đó, không đơn giản.” Liễu Dục Chú mở miệng, tâm mày của gã hơi vặn lại với nhau.

Biểu cảm này của Liễu Dục Chú rất hiếm thấy, đặc biệt là sau khi giải quyết Viên Hóa Thiệu xong, gã lộ ra thứ biểu cảm này, có thể nói lên một cách rõ nét rằng, chuyện của Trương Nhĩ, chắc chắn vấn đề không nhỏ.

Tôi định thần lại, dưới sự ra hiệu của Liễu Dục Chú, vào trong một gian phòng mà gã chỉ.

Vừa vào trong phòng, trong nháy mắt tôi liền nhìn thấy trên giường đang nằm một người.

Lão đắp một cái chăn mỏng, hơi lộ ra ngoài nửa bên mặt.

Tôi lại ngẩn ra một phát, buột miệng nói: “Chú Trương?” Người chẳng phải đang ở đây sao? Mấy người Liễu Dục Chú tại sao...

Có điều giây tiếp theo, đồng tử mắt tôi liền co mạnh!

Bịch bịch bịch đi đến cạnh giường, tôi một phát lật bỏ chăn ra!

Trực tiếp túm luôn lấy vai của “Trương Nhĩ”, giật một phát ra ngoài.

“Trương Nhĩ” căn bản không hề phản kháng, bị tôi kéo thẳng mặt lại.

Cơ thể lão nhẹ như bấc, trên người tuy cũng mặc Đường phục, nhưng đây căn bản chỉ là một hình nhân giấy!

Chỉ có điều độ lớn của hình nhân giấy giống hệt không khác gì người bình thường, hơn nữa khuôn mặt đó vẽ sinh động như thật, nếu không lại gần quá nhiều, chỉ đứng ở cửa liếc một cái, thì đúng thật sẽ nhận nhầm...

Hình nhân giấy này, lập tức liền khiến tôi nghĩ đến quyển sách cũ rách nát đó, lúc đó Trương Nhĩ nói là, trong đó là thuật hình nhân...

Bây giờ nhìn thấy hình nhân giấy này, trong lòng tôi có một thứ cảm giác không nói ra được, xem ra, đó đúng thật là thuật hình nhân...

Nếu đúng đơn thuần chỉ là hình nhân, vậy thì còn đỡ.

Tôi chỉ sợ bên trong đó còn ghi chép những thứ khác...

Nhắm mắt lại, tôi hít sâu một hơi, quay người ra khỏi phòng.

Liễu Dục Chú nhìn đối diện với tôi, đột nhiên mở miệng nói.

“Lão rất nguy hiểm, thuật hình nhân này là của Hứa Xương Lâm, lão cướp nghiên mực và la bàn của cậu, thứ lão biết không phải ít, Lý Âm Dương còn từng chỉ dạy cho lão.” Tôi không phủ nhận lời của Liễu Dục Chú, Trương Nhĩ đích thực rất nguy hiểm.

Cúi đầu trầm tư một lát, tim tôi bèn đập hơi mạnh, khàn giọng mở miệng nói: “Tôi biết lão hoặc giả qua chỗ nào rồi.”

“Chỗ nào?” Liễu Dục Chú nhíu mày hỏi.

“Vùng đất Tam Tần, thành phố Trần Thương, lão quá chín phần khả năng sẽ qua tìm Dương Hưng, bởi vì thân hồn của con gái lão, đều đang ở đó.” Lúc nói ra câu này, trên lưng tôi kỳ thực đã túa ra không ít mồ hôi.

Lần trước Dương Hưng ngông cuồng như thế, đem một lượng lớn thủ hạ tới, trực tiếp kéo vào trong miếu Thành Hoàng, cưỡng chế đưa Cố Nhược Lâm đi.

Nếu Trương Nhĩ mà tìm hắn, sợ rằng hắn sẽ phải xui xẻo rồi...

Điều khiến lòng tôi càng trĩu xuống là, đây chắc chỉ là một sự khởi đầu, Trương Nhĩ đã mở đầu rồi, lão nhất định sẽ còn tới tìm tôi...

“Tôi thì không thấy thế, lão còn sẽ đến một nơi trước.” Liễu Dục Chú đột nhiên mở miệng, ngắt mạch tư duy của tôi.

“Nơi nào?” Tôi vừa hỏi đến đây, lập tức da đầu liền tê rần, lại nói một câu không xong, sắp hỏng việc rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận