Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 468. NHUỘM HUYẾT Y, NỮ TÝ NGỌ

Chương 468. NHUỘM HUYẾT Y, NỮ TÝ NGỌ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Đồng thời, người mà mặt biến sắc còn có Trần mù.

Lão nheo mắt, con ngươi màu xám trắng chỉ còn lại một đường rãnh lộ ra ngoài, trông vô cùng đáng sợ.

“Tác quái rồi...” Đây là ý nghĩ đầu tiên của tôi.

Lý Đức Hiền không phải đàn bà, lão bị đánh ngất đi, dựa vào bản lĩnh và lực đánh của Trần mù, lão làm sao mà tỉnh lại dễ dàng như vậy được?

Còn cả mắt của lão nữa, chẳng phải chính là hình dạng mắt của Lữ Xảo Nhi sao?!

Lão chằm chằm nhìn tôi, tôi cũng chằm chằm nhìn lão.

Gậy khóc tang trong tay liền đánh thẳng về phía tâm mày của lão, giọng nói cũng kèm thêm vẻ dữ tợn: “Ta là Âm dương tiên sinh đánh quỷ!”

Trong miệng Lý Đức Hiền lập tức phát ra một tiếng hét thất thanh: “Chúng mày đều là người xấu, mày cũng giống hệt như chúng nó!”

Giọng nói này sao quen thế, chẳng phải giống hệt giọng nói đêm qua sao?

Cho dù đến bây giờ tôi vẫn chưa biết là xác chết lên giường, hay trong mơ gặp vong khách.

Mắt nhìn gậy khóc tang đã sắp đánh trúng trán của Lý Đức Hiền, tôi cũng thu lại hai phần lực.

Mượn năng lực trừ tà của cây gậy khóc tang này, chỉ cần đánh cho lão tỉnh là được, chứ không thể đánh vỡ đầu lão, nếu không là lão toi mạng ngay.

Đột nhiên “Bốp!” một tiếng giòn giã, sợi dây thừng trói Lý Đức Hiền, đã đứt rồi.

Lý Đức Hiền vụt giơ tay lên, hai tay vỗ một phát về phía gậy khóc tang!

Gậy khóc tang bị lão kẹp chắc giữa hai bàn tay, tuy có phát ra tiếng xèo xèo, khói trắng bốc lên, nhưng rõ ràng không có thêm tác dụng gì khác nữa.

“Chú Trần, khống chế lão!” Tôi gầm nhỏ một tiếng.

Sức lực của Lý Đức Hiền sau khi bị vong khách nhập, nhất thời lớn đến mức khiến tôi cũng khó giằng ra được.

Kết quả Trần mù lại chẳng động đậy, tôi đã có chút sốt ruột rồi.

Lão thì ngược lại quay đầu, đi về một hướng khác.

“Chú Trần, chú làm gì thế?”! Tôi tiếp tục gọi một tiếng, thì mới phát hiện Trần mù lại đi đến chỗ cái hố huyệt thứ nhất, lão đến gần cỗ quan tài màu trắng đó, giơ chân lên, đạp một phát trúng cái nắp quan tài!

Tôi lập tức mới hiểu ra, bắt giặc thì bắt tướng trước, Lữ Xảo Nhi tác quái, thì chắc chắn là phải đối phó với xác chết của con bé trước.

Chỉ là điều khiến tôi khó hiểu là, rõ ràng Lữ Xảo Nhi bị Lý Đức Hiền và Cố Thiên Lương đào mộ, bây giờ tác quái sao lại đi giúp Lý Đức Hiền?

Tư duy nhanh như cắt, tôi cũng hét lên một tiếng, vụt rút gậy khóc tang lại.

Tôi dùng lực rất lớn, gần như là dồn hết sức.

Kết quả Lý Đức Hiền lại đột ngột buông tay một phát, bịch bịch bịch, tôi loạng choạng lùi ra sau tận bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Đột nhiên sắc mặt của Lý Đức Hiền trở nên vô cùng đau khổ hung hãn, ôm chặt lấy trán, giống như đang giãy giụa vậy.

Trong quá trình này, lão lại còn phát ra tiếng khóc thê thảm, hét lên: “Chết, đều đáng chết!”

Giây tiếp theo, biểu cảm đau khổ hung hãn và tiếng khóc của lão đột nhiên im bặt.

Lý Đức Hiền chuyển thành biểu cảm đờ đẫn, lão đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn tôi, mà liền chạy thẳng xuống phía chân núi.

Động tác chạy này cũng chẳng giống một gã đàn ông, mà ngược lại giống đàn bà, hai khuỷu tay kẹp bên sườn, bàn tay nắm lại, bước chân cũng không lớn lắm.

Chỉ có điều tốc độ của lão lại rất nhanh!

“Chú Trần, cháu biết rồi, cô ta định giết Cố Thiên Lương! Cô ta định để Lý Đức Hiền đưa cô ta đi tìm Cố Thiên Lương!” Tôi không khỏi dựng tóc gáy, xương sống cũng không ngừng lạnh toát.

Không có thời gian và cơ hội để do dự, tôi đang chuẩn bị đuổi theo xuống núi.

Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn một cái, thì phát hiện Trần mù đứng ngay cạnh quan tài, tay lão đang vuốt bên tai.

Dưới ánh trăng, động tác này của lão đừng hỏi rợn người đến mức nào.

Trần mù lấy đâu ra tóc? Vuốt thế này thì vuốt cái gì được?

Càng quan trọng hơn nữa là, trông lão cũng giống như một con đàn bà vậy.

Thậm chí Trần mù còn ngoảnh đầu nhìn tôi một cái, con mắt xám trắng của lão, cũng giống như dáng mắt hoa đào.

Đầu óc tôi ong lên một tiếng, toàn thân đều cứng đờ lại.

Trần mù, cũng bị vong khách nhập rồi?!

Cũng vào lúc này, Lưu Văn Tam ở phía rừng cây vội vàng đuổi ra ngoài.

Sắc mặt lão rất khó coi, làu bàu nói: “Thập Lục chuyện gì thế!? Chú Văn Tam mày đi xả hàng tý, mà cái thằng già Lý Đức Hiền sao đã chạy rồi?” Lúc này Lý Đức Hiền đã lao đến cạnh đỉnh núi, mắt nhìn sắp xuống núi rồi.

“Chú Văn Tam, chú đuổi theo Lý Đức Hiền, ngàn vạn lần cẩn thận, lão bị vong khách nhập rồi, bây giờ lão không phải lão, nhưng bất kể thế nào, lão cũng đều sẽ giết người, chú cố gắng khống chế lão, đừng để lão giết Cố Thiên Lương!” Tôi nói cũng cực nhanh.

Lưu Văn Tam rõ ràng có chút ngẩn ra.

“Lão không phải lão? Giết Cố Thiên Lương?”

Thắc mắc thì thắc mắc, chứ Lưu Văn Tam vẫn co giò đuổi theo về phía Lý Đức Hiền.

Tốc độ của lão rõ ràng nhanh hơn Lý Đức Hiền không ít.

Tôi cũng bước nhanh đến bên cạnh Trần mù và quan tài.

Lúc này trên đỉnh núi đã loạn thành một đám.

Mười sáu tên thợ khiêng quan kia đúng là thân thủ giỏi, nhà họ Sài ít nhất phải ba chục người, cộng thêm nhà họ Phùng, phải tới hơn năm mươi người, mà đều không đánh gục được bọn chúng, ngược lại còn tận mấy người bị đám thợ khiêng quan đánh đến mức ngã ra đất co giật, không ngừng la hét thảm thiết.

Đội ngũ đưa tang đã chạy gần hết, người còn chưa chạy và cũng chẳng động thủ thì chỉ có đám họ hàng nhà họ Sài kia, trong đó đàn bà và trẻ con số lượng cũng không ít.

Bọn họ toàn bộ đều vây lấy Sài Dục, Sài Dục rõ ràng cũng sợ hãi không nhẹ, cố ra vẻ trấn tĩnh.

“Chú Trần!”

Tôi rất nhanh đã đến bên cạnh Trần mù, lão đột nhiên rùng mình một cái, cũng không còn cái bộ dạng quái dị kia nữa. Nhưng trên trán lại rỉ ra từng giọt mồ hôi to đùng.

“Vong khách này, dữ thật.” Giọng của Trần mù đều có vẻ ngạc nhiên nghi ngờ một cách hiếm thấy.

“Mở quan trước!” Lão lập tức giục tôi một câu.

Tôi cũng lập tức phản ứng lại, Trần mù rõ ràng không tiếp tục bị vong khách nhập nữa, chắc là Lữ Xảo Nhi cần khống chế Lý Đức Hiền, chẳng còn bao nhiêu sức lực tiếp tục khống chế Trần mù nữa, ban nãy chẳng qua cũng là để tôi không có cách nào đuổi theo mà thôi.

Chúng tôi đồng thời ấn lấy nắp quan tài, rồi bắt đầu mày mò sờ soạng bên phần rìa quan tài, Trần mù rút ra một cái xẻng sắt, lần đó trên mộ Kế Nương lão cũng từng dùng qua.

Xẻng sắt bắt đầu nhanh chóng bẩy bỏ đinh đóng ở trên đầu quan tài.

Cố Thiên Lương dùng Quyết thứ nhất của Đóng quan phong đinh khẩu quyết đóng đinh phá xác của Lữ Xảo Nhi.

Đồng thời, hắn vẫn dùng hết Quyết thứ hai để đóng quan tài.

Trần mù bẩy hết tất cả đinh xong, tôi cũng hét lên một tiếng, lấy hết sức bình sinh đẩy một phát, nắp quan tài phụt một phát liền mở ra.

Xác chết ở trong quan tài, lại khiến tôi ớn lạnh đến cực điểm.

Trên mặt của Lữ Xảo Nhi, toàn là máu.

Bản thân con bé bị đập nát phần ngực, nhân trung, ấn đường, cùng với nắp Thiên linh, cả người đều chẳng còn giống bộ dạng con người nữa.

Bây giờ bộ áo liệm màu nhạt phổ thông, lại biến thành màu vô cùng đỏ tươi, giống như máu mà con bé chảy ra, đã nhuộm đỏ áo liệm vậy.

Đặc biệt là con mắt mở ra của xác chết con bé, trống rỗng hơn bất cứ xác sát nào mà tôi từng nhìn thấy.

Sự trống rỗng này cho người ta cảm giác càng khủng khiếp hơn, giống như con bé có thể trực tiếp chui thẳng vào tận sâu trong ý thức người ta vậy.

“Áo, là màu gì?” Trần mù trầm giọng nói.

“Đỏ....” Giọng tôi đột ngột im bặt, đổi cách nói khác: “Màu đỏ máu... Máu của cô ta, nhuộm đỏ áo liệm.”

“Hỏng rồi.” Sắc mặt Trần mù càng khó coi hơn, lão nói từng chữ một: “Lý Đức Hiền và Cố Thiên Lương, chúng nó gây ra tai họa lớn rồi!”

“Vừa nãy chú ở trong quan tài lờ mờ có nghe thấy, mệnh số của con bé Lữ Xảo Nhi này là mệnh Thổ? Người sinh tháng hai?” Trần mù lập tức lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận