Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 623. CHÂM NẾN NGƯỜI, XÁC MÓC TIM

Chương 623. CHÂM NẾN NGƯỜI, XÁC MÓC TIM


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Con mắt của lão già đột ngột trợn tròn, con ngươi vốn đã lồi ra giờ gần như sắp rớt cả ra ngoài.

Lão trúng độc nặng như vậy mà cổ vẫn còn động đậy được, miệng mấp máy thốt ra mấy câu.

“La Thập Lục, Âm dương tiên sinh Xuất hắc hay làm việc bao đồng, thì sẽ bị châm nến người. Còn mày lão cáo già này, đến Xuất hắc cũng chưa có tư cách, thì sẽ bị trăm xác móc tim.”

“Diệt thôn phá trận mở đường, Âm dương xuất núi lấy đan. Chúng mày...”

Lời của lão già đột ngột im bặt, trên đôi con mắt trợn tròn của lão, hình như đã chồi ra một cây nấm đầu xác nhỏ xíu, rồi triệt để không còn hơi thở...

“Chết rồi.” Giọng điệu Trương Nhĩ vẫn bình tĩnh như cũ, biểu cảm cũng chẳng thay đổi chút nào.

Nhưng hai câu nói đó của lão già, lại khiến lòng tôi càng lạnh ngắt.

Tại sao, tôi cảm giác cái giọng điệu của lão lúc nói, sao lại giống với Mã Bảo Nghĩa và tên ăn mày chó chết Mã Bảo Trung hồi đó nói thế?

Đây phải nói là không khác gì với rủa người ta vậy.

Và cả cái đoạn cuối cùng mà lão nói, diệt thôn phá trận mở đường, Âm dương xuất núi lấy đan...

Về việc diệt thôn tôi có thể trực tiếp nghĩ tới, đây là nói về việc diệt thôn Tiểu Liễu.

Lão giết bao nhiêu người, đối phó với tôi, trộm thọ của tôi, hóa ra chỉ là một nguyên nhân bề ngoài?

Kỳ thực là lão đang phá bỏ trận pháp mở đường?

Âm dương xuất núi lấy đan, câu này thì rất rõ ràng rồi, Âm dương tiên sinh định lần nữa xuất thế, lấy “Đan” đi...

Đan này, là chỉ Ác thi đan của Lý Âm Dương sao?

Lão chắc chắn không biết tôi đã đi lấy Ác thi đan rồi, tôi là Âm dương tiên sinh, nhưng quyết không phải là thứ Âm dương của Âm dương xuất núi trong miệng lão.

Chỉ nháy mắt, tư duy trong đầu đã loạn thành một mớ bòng bong, dường như có rất nhiều đầu mối, nhưng tôi lại không biết cụ thế từ đầu mối nào lôi kéo vào trong.

Ít nhất tôi biết rõ một điểm, lão già này có liên quan đến thôn Tiểu Liễu...

“Mao Nguyên Dương và Liễu Dục Chú đều được đưa đi rồi chứ?” Trương Nhĩ lại lần nữa mở miệng, cắt đứt mạch suy nghĩ xuất thần của tôi.

Tôi gật gật đầu nói: “Đưa đi viện rồi, Liễu Dục Chú chắc còn đỡ, Mao Nguyên Dương sợ là rất khó trụ được.”

“Liễu Dục Chú không ổn vậy đâu, hắn sẽ mất hồn, bây giờ qua viện thăm hắn, đập vỡ cái bát bằng nắp hộp sọ này trước mặt hắn, hắn mới tỉnh lại được.” Trương Nhĩ chỉ vào cái bát thọ kia.

“Ngoài ra, đất thọ còn sót lại bên trong này lấy đem cho đám đạo sĩ kia, bảo bọn họ làm thành hương, đốt cho Mao Nguyên Dương hít, Mao Nguyên Dương hoặc giả có thể trụ qua được, có điều thọ của lão bị trộm mất quá nửa, không bù lại được nữa.”

“Không cần quản tôi, tôi còn cần xử lý một số việc ở trong đây, rồi xem thử căn Âm dương trạch này, cậu đi cứu người trước đi.”

Thân người tôi cứng đờ lại một phát.

Kỳ thực tôi không muốn nghĩ, nhưng lại không thể không nghĩ, Trương Nhĩ thế này là đang đẩy tôi đi?

Chứ nếu không, lão vừa nãy hoàn toàn có thể nói rõ hết một lượt luôn, nhưng lại đợi đến khi Mao Nguyên Dương và Liễu Dục Chú được đưa đi rồi mới nói.

Cúi đầu liếc cuộn sách rách nát kia cùng với tấm thẻ đồng một cái, do dự một chút rồi tôi trực tiếp hỏi luôn: “Chú Trương, trong cuốn sách này, là nội dung về trộm thọ à?”

Trương Nhĩ lắc lắc đầu: “Không phải, thuật hình nhân, thuật pháp bàng môn tả đạo, cũng giống như đỡ âm linh, khiêng quan, đuổi xác, đều thuộc hạ cửu lưu.”

“Liễu Dục Chú không trụ được lâu thế đâu, hồn của hắn ở trong cái bát này, của Mao Nguyên Dương cũng ở trong cái bát này, cậu còn không đi, thì bọn họ đều sẽ không tỉnh lại được nữa.” Trương Nhĩ lại tiếp tục nói.

Tôi hít sâu một hơi, khom người nhặt cái bát thọ lên xong, quay người liền đi về phía lối xuống tầng.

Chỉ có điều lúc đi xuống, lòng bàn tay tôi hơi toát mồ hôi, vô cớ cũng cảm thấy sau lưng có chút lạnh ngắt.

Trong lúc đi ngang qua cái phù mà Trương Nhĩ vẽ trên bậc cầu thang, người đi qua quá nhiều, phù đã hoàn toàn nhòe mờ cả rồi.

Về đến trong sảnh chính, Phùng Bảo và Phùng Quân liền vội vàng đi về phía tôi.

Tôi đưa tay lên ra hiệu, rồi đi ra phía ngoài cổng, hai người bọn họ cùng theo tôi đi ra phía ngoài.

Bên đường chỉ còn sót lại một chiếc xe, lúc lên xe, Phùng Bảo vẫn còn bất an nói: “Trương tiên sinh đâu? Không xảy ra chuyện gì chứ? Ông ấy vào trong cùng các cậu... Khiêng ra ngoài thì lại không thấy ông ấy... Lẽ nào...” Trong mắt Phùng Bảo toát lên vẻ vô cùng bất an.

Tôi lắc lắc đầu, bình tĩnh trả lời hắn là không sao.

Nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới, kể cả nguy hiểm của ngày hôm nay tăng thêm mấy cấp độ nữa, bọn tôi đều chết hết, Trương Nhĩ sợ là cũng sẽ không chết.

Lão có thể tùy cơ ứng biến nhanh như thế, dùng áo liệm tìm ra chỗ của lão già đó. Mức độ tính toán sâu xa trong đó, người thường căn bản không tưởng tượng nổi.

Hoặc giả Trần mù có thể đọ được với lão?

Bây giờ điều tôi càng lo lắng hơn là, lão giữ lại cuộn sách đó, nội dung bên trong đúng là chỉ có thuật hình nhân?

Còn việc lão định thăm dò Âm trạch nữa, giây trước lão cũng vừa nói rồi, chúng tôi vào trong Âm trạch, xác suất sống sót sẽ không cao mấy.

Lão già không phải Viên Hóa Thiệu, nhưng lão biết trộm thọ, có thẻ bài của Viên Hóa Thiệu, đợi ở trong Viên Thị Âm Dương Trạch, mà lão vẫn không vào trong Âm trạch, có thể tưởng tượng được, hoặc là không vào được, hoặc là đích thực quá nguy hiểm.

Còn nữa, lão Viên Hóa Thiệu đó sẽ ở bên trong Âm trạch sao?

Trong lúc tôi xuất thần, xe đã lái ra ngoài một khoảng cách rất xa rồi, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Viên Thị Âm Dương Trạch đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.

Hít sâu một hơi, tôi cũng quyết định chắc chắn, đợi sau khi Liễu Dục Chú không việc gì, tôi sẽ phải lập tức quay lại gấp.

Những lời cuối cùng mà lão già đó nói, chắc là chỉ Viên Hóa Thiệu, tôi lờ mờ có một suy đoán, có điều không có thêm manh mối, nên cũng không dám nghĩ quá nhiều.

Đêm quá đen, trăng càng mảnh hơn, chỉ còn sót lại tý chút như một cái móc cong.

Mao Nguyên Dương và Liễu Dục Chú được đưa tới bệnh viện nào tôi không biết, Phùng Bảo đang liên tục gọi điện thoại hỏi thăm.

Đợi lúc chúng tôi đến bệnh viện, cũng chẳng nhìn thấy Liễu Dục Chú và Mao Nguyên Dương.

Mao Nguyên Dương đang ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu, thương tích trên người lão quá nhiều, theo như lời của đạo sĩ mà chúng tôi chạm mặt bên ngoài nói, thì Mao Nguyên Dương còn gãy xương sườn nữa.

Liễu Dục Chú tuy đỡ hơn chút, nhưng gan bàn chân bị đâm xuyên, cũng cần khâu.

Tôi đem đất thọ đưa cho đám đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán, nói rõ cách dùng xong, trong mắt bọn họ liền ánh lên vẻ cảm kích đối với tôi.

Sau đó đợi gần một giờ đồng hồ, Liễu Dục Chú cuối cùng cũng được đẩy ra ngoài.

Gã hơi đỡ hơn một chút, có điều hai mắt nhắm nghiền, mãi vẫn chưa tỉnh. Y tá bảo chúng tôi tránh đường ra một chút.

Nhưng tôi lại âm ỉ có một cảm giác sợ hãi, việc này không thể đợi tiếp được nữa...

Mao Nguyên Dương tuy còn chưa ra ngoài, nhưng bọn họ đều ở cùng một tầng, chắc là chẳng có việc gì lớn? Ít nhất tôi phải bảo đảm Liễu Dục Chú không được chết, gã bắt buộc phải sống sót.

Suy nghĩ trong nháy mắt, cũng là lúc mà cái cáng đẩy của Liễu Dục Chú đi ngang qua tôi.

Tôi liền rút luôn cây gậy khóc tang ở thắt lưng ra, một tay cầm gậy, một tay giữ cái bát thọ bằng nắp hộp sọ, gõ một phát thật mạnh.

Rắc một phát! Phần đỉnh của nắp hộp sọ vỡ nát, xuất hiện một cái lỗ.

Liễu Dục Chú ở trên cáng đẩy, đột nhiên vụt há miệng thở dốc, hai mắt cũng đột ngột mở ra, sát khí bừng bừng nhìn lên phía trên.

Có điều giây tiếp theo, gã lại ngạc nhiên nghi ngờ, ngơ ngác nhìn bốn xung quanh.

Tuy là vẫn còn yếu ớt, nhưng vẻ mạnh mẽ ác liệt trong mắt chưa từng giảm bớt.

Y tá bị tôi dọa cho giật thót người, ngoảnh đầu lại trợn mắt nhìn tôi, hoàn toàn là buột mồm chửi một câu thần kinh à, bên ngoài phòng phẫu thuật sao có thể đập đồ được?

Tôi nhìn đối diện với đôi mắt của Liễu Dục Chú, nói một câu: “Lão chết rồi, chúng ta thắng...”

Chưa nói hết lời, tôi liền ngậm miệng lại, thế này làm sao được coi là thắng được?

Liễu Dục Chú không hề lên tiếng, mà lại còn trực tiếp lật người định xuống khỏi cáng đẩy.

Gã hự lên một tiếng, hai bàn chân quấn đầy bông băng dẫm lên mặt đất, lậm tức mu bàn chân liền thấm ra không ít máu.

“Anh dưỡng thương đã, bây giờ anh không bước đi được, ngày mai tôi sẽ để cho anh nhìn thấy thứ mà anh muốn.”

Tôi cũng lập tức đi đến bên cạnh cáng đẩy, đỡ lấy Liễu Dục Chú, đẩy gã lên trên cáng đẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận