Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 740. KHAI MÔN, MỘT MÌNH VÀO MỘ!

Chương 740. KHAI MÔN, MỘT MÌNH VÀO MỘ!


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lại qua khoảng chừng hai ba phút, phải nói là mỗi giây dài bằng cả ngày.

Tôi căng thẳng đến mức gần như quên cả thở, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt to đùng.

Bên ngoài bao nhiêu đạo sĩ huyết sát như thế, nếu như Dương Công Bàn không chặn nổi, vậy thì mệnh số này của tôi cũng chưa chắc có thể ngăn được.

Cũng may bọn chúng không lại gần, có điều cũng chẳng rời đi...

Tim đã đập hơi ổn định lại một chút, nhưng cứ giằng co thế này cũng chẳng phải là một cách, tôi căn bản không thoát nổi.

Vô thức, tôi cúi đầu nhìn phía dưới hang một phát.

Chỗ hang này hoàn toàn là dốc nghiêng, kỳ thực tôi coi như là nằm bò ở trong hang, nếu xuống dưới, thì phải từ từ chui vào trong...

Hơn nữa, còn đen ngòm không thấy đáy.

Tôi phán đoán sơ bộ, Âm tiên sinh chắc là thông qua chỗ này xuống dưới mộ Phị Phát Quỷ.

Bởi vì phương vị của sao Vũ Khúc này trong Cửu tinh Bát quái, nó đối ứng với Càn vị trong Bát quái, thuộc Lục Bạch Càn, Ngũ hành thuộc Kim.

Càng quan trọng hơn là, Bát môn mà nó đối ứng lại là Khai môn!

Vừa nãy sở dĩ tôi có thể không chút kiêng dè mà chạy qua đây, chính là bởi tôi không cần nghĩ nhiều, liền biết sao Vũ Khúc đại biểu nhất định không phải là Tử môn.

Bây giờ nghĩ rõ ràng rồi, chỗ này đối ứng chắc chắn là phương vị của Cửu tinh Bát quái.

Âm tiên sinh có bảnh lĩnh của nửa bộ Táng ảnh quan sơn, ông ta có thể tìm ra vị trí Khai môn ở đây, cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ là không biết, cái hang này là do ông ta đào ra, hay là lỗ thông gió vốn đã tồn tại của nấm mồ này...

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng biết rõ bản thân chẳng có đường lùi nào nữa.

Ra ngoài là không thể, vậy thì chỉ còn nước xuống dưới...

Đây hoàn toàn là vô tình, cũng là lựa chọn không còn cách nào khác.

Chỉ hy vọng hai người Trần mù và Liễu Hóa Đạo thông minh một chút, đừng có đối đầu với đám đạo sĩ huyết sát này.

Ngoài ra, tôi cảm giác sau khi tôi xuống dưới, hoặc là tập hợp với mấy người Liễu Dục Chú rồi quyết định sau này làm thế nào, hoặc là phải đi tìm một con đường ra khác.

Đám đạo sĩ huyết sát này đều là người của nhà họ Liễu, trước khi bọn họ gặp chuyện, còn từng có huyết sát khác chui ra ngoài.

Những huyết sát đó không thể nào chui ra ngoài từ Khai môn, nhất định trong nội bộ Phị Phát Quỷ còn có đường đi khác.

Chỉ có thể cầu mong vận may tốt một chút, đừng có trực tiếp gặp ngay phải Xác âm luyến dương và Dương Hạ Nguyên...

Nén tư duy trong đầu xuống, tôi do dự một chút, không lập tức gỡ Dương Công Bàn xuống, mà rút ra một tệp giấy lanh mịn, lại lấy nghiên mực và Bút Địa Chi ra.

Tôi nhanh chóng vẽ ra nhiều đạo phù chú, không chỉ có Áp trấn thần chú, mà còn bao gồm cả Trấn sát phù.

Men theo đường rìa của vách hang, tôi đem Áp trấn thần chú, cùng với Trấn sát phù đều dán lên trên, cuối cùng mới gỡ Dương Công Bàn xuống.

Tuy rằng cần xuống dưới hang vào trong Phị Phát Quỷ, nhưng tôi không thể nào bỏ Dương Công Bàn lại đây.

Vừa nãy là do tôi không kịp có thời gian, bây giờ tôi đã vẽ phù rồi, chắc chắn có thể ngăn chặn được bọn chúng.

Tôi nhanh chóng gỡ Dương Công Bàn xuống buộc vào thắt lưng, lúc tầm nhìn đối diện với cửa hang, tôi lại cảm giác có chút lóa mắt, ánh sáng thuộc sao Vũ Khúc trong Cửu tinh liên châu trộn lẫn với ánh trăng rắc xuống, vừa vặn chiếu vào trong hang.

Ở phương vị này càng có một thứ cảm giác đặc thù, dường như cả người đều được chiếu một cách thông suốt vậy.

Dương Công Bàn sau khi bị gỡ đi xong, đám đạo sĩ huyết sát đó lập tức liền lại gần cửa hang, ít nhất phải có quá mười đôi mắt, đang nhìn chòng chọc vào tôi, đương nhiên, bọn chúng vẫn không dám vào trong.

Từng khuôn mặt đỏ thẫm ánh màu xanh, bên trên dày đặc lông nhung vằn vện tôi đều nhìn thấy vô cùng rõ nét.

Ánh mắt bọn họ không giống Dương Thanh Sơn, không một tý chút linh động, chỉ có đờ đẫn và ngây dại.

Cực lực ổn định lại hơi thở, tôi xác định đi xác định lại rằng bọn họ không vào trong được, lúc này mới thuận theo lòng hang từ từ nhích xuống dưới.

Vách hang chật hẹp bắt buộc cần rụt vai mới có thể từ từ nhích xuống dưới, có điều góc độ này đích thực được xử lý rất tốt, tôi sẽ không rơi thẳng xuống dưới, vẫn còn có chút nghiêng dốc, ngược lại thành rất dễ di động.

Cả quá trình này kéo dài khoảng chừng mười mấy phút.

Độ nghiêng dốc đột nhiên trở nên lớn hơn không ít, tôi rụt rè thận trọng, hai chân dùng đầu gối chống lấy bên rìa vách hang, bởi vì mức độ chật hẹp này khiến tôi không cách gì dùng chân để chống đỡ, đồng thời tay của tôi cũng đẩy sang hai bên.

Chầm chậm nhích xuống dưới thêm khoảng chừng mấy mét, cái hang đã đến tận cùng.

Ở đây thì hoàn là vách dốc đứng rồi...

Khiến tim tôi đập điên cuồng là, phía dưới không phải là đất trống.

Ít nhất phải xuống dưới tới mười mấy mét, là một vùng đầm nước...

Đầm nước này đại thể không có chỗ tương tự nào với đầm nước trên núi lần đó.

Có điều tôi có thể xác định, đây nhất định là vị trí ban đầu nơi nước Âm long rỉ ra ngoài.

Núi lở đã triệt để thay đổi bố cục ở trong đây!

Tôi muốn xuống dưới, thì chỉ có thể nhảy vào trong đầm nước.

Chỉ có điều tôi lại không dám nhảy, mồ hôi trên trán liên tục túa ra từng giọt to đùng.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong nước cụ thể có thứ gì tôi không biết.

Duy nhất xác định được chính là không thể thiếu xác chết...

Lần trước tôi bơi qua đầm nước, số lượng xác chết bên trong nhiều đến một mức độ đáng sợ.

Lưu Văn Tam cũng từng giải quyết một số phiền phức, nhưng lão còn xa mới giải quyết toàn bộ được.

Tôi mà liều lĩnh nhảy xuống dưới, đừng nói Xác âm luyến dương và Dương Hạ Nguyên, trong nước thò ra một con huyết sát, là có thể lập tức lấy mạng của tôi ngay.

Dưới nước và trên bờ không giống nhau, tôi đi đường thủy, thì là nước giếng phạm vào nước sông, là đi sai đường.

Lòng tôi bắt đầu trở nên do dự không quyết được.

Không xuống dưới, thì chỉ còn cách quay về theo đường cũ...

Chỉ là nếu quay về, bên trên cũng có rất nhiều đạo sĩ huyết sát, tôi vẫn không ra ngoài được.

Mồ hôi trên trán rỉ ra càng ngày càng nhiều, tôi muốn thò xuống dưới thêm chút nữa, ít nhất là nhòm thử xung quanh, nhỡ đâu trên vách bên cạnh có mấy người Lưu Văn Tam thì sao?

Thời gian cũng không ngắn nữa rồi, bọn họ nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì chắc đã vào trong rồi mới phải.

Nhưng cái hang hẹp này khiến tôi căn bản không dám tiếp tục trèo xuống dưới nữa, bởi vì hơi không chú ý, là tôi liền có thể rơi xuống dưới thật.

Tôi càng không dám gọi ra thành tiếng, nhỡ mà gọi ra vấn đề gì, thì cũng là phiền phức lớn....

Trong lúc bối rối, đến cả lòng bàn tay và sau lưng tôi đều đang túa mồ hôi.

Đang lúc tôi dự định mạo hiểm, trực tiếp nhảy thẳng xuống dưới đầm nước này, nhỡ mà xảy ra chuyện thì dựa vào mệnh số của Âm dương tiên sinh chống chọi, thì mặt nước đầm phía dưới, lại đột nhiên bắt đầu hơi hơi rung động.

Một gợn sóng lay động nho nhỏ, tiếp đấy là một mảng gợn sóng lớn.

Bản thân ánh sáng phía dưới đã rất yếu ớt, tôi đều không làm rõ được nguồn sáng từ đâu, gợn sóng trên mặt nước đó, lại càng khiến lòng tôi vô cùng áp lực.

Từ từ, phía dưới gợn sóng dần xuất hiện một cái bóng...

Là một bóng người!

Lúc đó tôi suýt nữa thì cắn phải lưỡi.

Còn may tôi chưa nhảy xuống, dưới đó quả nhiên có xác chết.

Nếu như tôi xuống dưới, thì chẳng phải vừa vặn mặt đụng mặt với hắn sao?

Tim suýt nữa thì nhảy từ cổ họng ra ngoài, tôi miễn cưỡng trèo lên trên một tý, chuẩn bị ổn định một chút.

Nhưng ánh nhìn cuối cùng, tôi thấy gợn sóng đó bị xé ra, thò ra khỏi mặt nước lại còn là một cái đầu trọc lốc!

Trên cái đầu đó đến một cọng tóc cũng chẳng có, cực kỳ quen thuộc, tôi từ kinh hãi lập tức đổi thành vô cùng mừng rỡ!

Người này, chẳng phải chính là Lưu Văn Tam sao?

Bọn lão hóa ra bây giờ mới vào đến đây?

Lưu Văn Tam vuốt đầu một phát, nhổ một bãi nước bọt, đồng thời làu bàu chửi bậy mấy câu, tôi chỉ nghe thấy một chữ “đ-t”, giây tiếp theo, mặt nước bên cạnh lại lần nữa gợn sóng, đầu thò ra ngoài thì nhiều rồi...

Phân biệt là đầu của Liễu Dục Chú, hai đạo sĩ, cùng với quỷ nước.

Còn chưa đợi tôi phát ra tiếng, Liễu Dục Chú đã vụt ngẩng đầu, đồng thời quát lớn: “Ai?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận