Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 455. MẪU SÁT TỬ

Chương 455. MẪU SÁT TỬ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tay Lưu Văn Tam cũng giật một phát, điếu thuốc liền rơi thẳng xuống đất.

Sắc mặt lão rất khó coi, tay cũng nắm luôn lấy trảm quỷ đao, cảnh giác quay đầu nhìn vào cổng nhà.

“Thập Lục, con huyết sát này, quả đúng là không thể tin được!” Động tác của lão nhanh gọn, một phát đạp tung cửa cổng.

Trên trán tôi cũng đầy mồ hôi, nhanh chân theo Lưu Văn Tam bước vào trong sân.

Tiếng la hét thảm thiết và tiếng trẻ sơ sinh khóc cũng chỉ trong một nháy mắt như thế, rồi im bặt luôn.

Yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng tim đập, tiếng hơi thở ở bên tai đều như đã thành tạp âm.

Cửa sổ và cửa phòng đang bị đóng chặt, phải nói là ngột ngạt đến cực điểm.

Trong sân sương mù trắng càng ngập tràn, trong làn sương màu trắng còn toát ra đôi phần màu máu.

Ánh trăng cũng không cách nào xuyên thấu vào trong được.

“Chú Văn Tam, cẩn thận, chú đi phía sau cháu.” Tôi vừa nói xong câu nói này, trong chớp mắt, tôi đột nhiên nhìn thấy trước cửa phòng có thêm một người đàn bà.

Đấy chẳng phải chính là Miêu Tĩnh sao?

Có điều Miêu Tĩnh lúc này trang điểm kỹ càng, ánh mắt lúng liếng, quần áo trên người cô ta cũng gọn gàng sạch sẽ.

Còn đâu bộ dạng máu me hung hãn của huyết sát nữa?

Vị trí bụng cũng đã bằng phẳng, đến một chút vết tích mang bầu cũng chẳng có.

Bước chân Lưu Văn Tam không dừng lại, lão giống như không nhìn thấy vậy, vẫn bước rất nhanh.

Đồng thời lão trầm giọng nói: “Thập Lục, đừng xem thường chú Văn Tam mày, đám huyết sát ở Phị Phát Quỷ dữ hơn con đàn bà này nhiều!” Tôi cũng bước nhanh hơn, một phát ấn lấy bả vai của Lưu Văn Tam.

Mồ hôi trên trán càng nhiều hơn, từng giọt từng giọt to đùng lăn xuống theo viền má.

Kéo Lưu Văn Tam lại xong, thần sắc lão vẻ ngạc nhiên, hỏi tôi làm sao thế, sao lại dừng lại, nhanh đi qua xem Thương Tượng thế nào, nói không chừng còn có thể cứu được cái mạng anh ta.

Tôi lúc này có thể xác định, Lưu Văn Tam không nhìn thấy Miêu Tĩnh ở cửa phòng như tôi.

Lúc này sương mù càng dày đặc hơn nữa, thậm chí cảm giác đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón.

Một giọt mồ hôi chảy vào trong mắt, cay xè khó chịu vô cùng, nhưng tôi cũng không dám nhắm mắt lại.

Được cái, chuyện này chỉ kéo dài trong nháy mắt, rồi sường mù bèn tan biến.

Lưu Văn Tam vẫn đang hỏi tôi, có phải có biến cố gì không?

Trước cửa phòng, Miêu Tĩnh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Tôi khàn giọng nói: “Chú Văn Tam, vừa nãy chú không nhìn thấy à? Cô ta đứng ở cửa.”

Lưu Văn Tam nhíu mày, sắc mặt lão cũng sầm xuống, mất tự nhiên nói: “Ở cửa? Cửa còn chưa từng mở mà. Thập Lục, mày hoa mắt rồi, hay là hai con mắt này của chú Văn Tam mày kém rồi?”

“Có điều chú Văn Tam tự nhận hai con mắt này, vẫn nhìn thấu lắm.”

Tôi ngẩn ra một cái.

Cũng đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Trong tiếng két két, người bước ra ngoài là Thương Tượng.

Sắc mặt của anh ta, trắng bệch đến mức không một sắc máu, giống như xác chết di động vậy.

Anh ta đang khóc, trên mặt toàn là nước mắt, nhưng lại không hề phát ra tiếng.

Nước mắt ướt mặt, nỗi đau không thành tiếng đã đến mức cực điểm.

Hơn nữa hai tay và ống tay áo của anh ta, dính đầy vết máu đỏ tươi ô uế.

Sau khi đi đến trước mặt chúng tôi xong, thân người Thương Tượng loạng choạng, anh ta bịch một phát quỳ xuống, rồi sau đó khóc rống lên đầy đau đớn.

“Làm cái quái gì thế...” Giọng điệu của Lưu Văn Tam chẳng mấy dễ nghe, lão đưa mắt ra hiệu cho tôi một cái.

Thương Tượng không sao cũng khiến tôi nhẹ cả nửa người, nhưng tôi cũng muốn biết, rốt cục là chuyện quái quỷ gì vậy.

Âm thai đã khóc, thì chắc chắn là đã sinh rồi, thế Âm thai và Miêu Tĩnh đâu?

Tôi nhanh chân bước vào trong phòng.

Cái thứ mùi máu tanh xộc lên mũi ấy khiến tôi suýt nữa thì nôn ọe.

Cảnh tượng trước mắt, càng khiến tôi thấy kinh ngạc và hãi hùng.

Xác chết của Miêu Tĩnh, quỳ gối ngồi ở mép giường, máu chắc đã chảy hết rồi, cả cái chăn đều là màu đen đỏ.

Trên người cô ta cũng toàn là lông nhung màu đỏ máu, hơn nữa đám lông nhung này còn đang chuyển dần sang màu xanh.

Một bàn tay của cô ta ấn trên giường, bóp lấy một đứa bé sơ sinh hơi ngắn hơn một chút so với cẳng tay.

Cổ đứa bé sơ sinh này ngoẹo sang một bên, rõ ràng là đã gãy.

Nhưng mắt của nó thì lại trợn cực lớn, nhìn qua một cái, thì cũng chẳng phải là mắt ba lòng trắng sao?

Có điều vẫn còn là trẻ sơ sinh, mà cũng đã có thể nhìn ra đầu mũi to đùng, môi dày không góc cạnh.

Phải nói là cực giống Miêu Kinh Luân!

Bóp lấy đứa bé sơ sinh kia, không phải chỉ có mỗi tay của Miêu Tĩnh.

Một cái dây rốn đầy vết máu, vẫn còn đang nối liền với một thứ tím đỏ chẳng biết là gì, quấn chặt lấy cổ của đứa bé sơ sinh.

Rõ ràng có thể nhìn ra được, nó đã mọc được một nửa lông nhung màu máu, nhưng lại bị chặn đứng lại.

Âm thai sinh ra rồi, nhưng Miêu Tĩnh lại giết chết nó?

Tôi bước đến trước mặt, mười phần thận trọng để ngón tay đặt vào chỗ cánh mũi của Miêu Tĩnh, nhưng lại phát hiện cô ta đã tắt thở rồi.

“... Mẫu sát tử? Thế này là thế nào?” Lưu Văn Tam càng kinh ngạc hơn.

Tôi im lặng, chằm chằm nhìn Miêu Tĩnh hồi lâu, cho dù người đã tắt thở, nhưng từ trên khuôn mặt cô ta tôi vẫn có thể nhìn ra được thứ biểu cảm bình tĩnh, giải thoát, và còn đôi chút ảo não hối hận.

Trên đất dường như có một chuỗi vết chân, có điều chỉ có một nửa.

“Âm thai đúng thật đã ra đời rồi, nguyên nhân tạm thời không biết.”

“Cái Âm thai này sẽ rất hung dữ, Thương Tượng cũng không phải là bố nó, nên chắc chắn là sẽ giết người, Miêu Tĩnh yêu Thương Tượng đến tận xương tủy, cảm xúc của cô ta đối với Âm thai này, phần nhiều là sự chán ghét.”

“Một đứa bé không phải của người mà cô ta yêu, còn định giết người đàn ông mà cô ta yêu.”

“Tâm trạng của cô ta lúc này vốn đã rất cực đoạn, lấy mạng cái Âm thai này, cũng chẳng còn gì kỳ lạ nữa.”

Đây cũng là do tôi suy đoán, nhưng tôi cảm giác sự việc chắc là cũng gần như những gì mình dự liệu.

Sợ rằng cũng có liên quan đến việc ban nãy tôi dùng lời lẽ kích thích Miêu Tĩnh.

Nhớ lại ảo giác vừa xong, tôi cuối cùng cũng hồi tưởng lại, tôi từng nhìn thấy cảnh tượng gần giống thế này lúc nào rồi.

Lần đó ở trước từ đường sông Dương, khi tôi niệm cáo phó, chẳng phải cũng từng nhìn thấy mấy trăm người đồng thời rời khỏi linh đường mà bọn họ đang nằm?

Có điều cũng chỉ có mình tôi nhìn thấy, giống như là ảo giác vậy.

Sau đó, hắc sát vốn lẽ ra sẽ tác quái, cũng không tiếp tục gây loạn nữa, mà yên ổn đưa vào trong từ đường thờ cúng.

Sợ rằng lúc cô ả Miêu Tĩnh này tắt thở, cũng chính là giây phút mà ban nãy tôi nhìn thấy cô ta bước ra.

Đối với cô ta mà nói, đây mới là giải thoát triệt để.

Cô ta buông tha cho Thương Tượng, lựa chọn tự trừng phạt mình, cũng là tự cứu lấy mình, đồng thời càng giúp giảm bớt phiền phức cho tôi và Lưu Văn Tam.

Tôi vẫn còn sợ hãi nhìn đám lông nhung màu đỏ máu kèm cả màu xanh này, không dám tiếp tục nghĩ ngợi sâu thêm nữa.

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng không tiếp tục nói.

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, hỏi tôi nên làm thế nào.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, nói: “An táng Miêu Tĩnh, hỏa thiêu Âm thai, cô ta không muốn có đứa bé này, bản thân nó cũng là đứa trẻ dị hình do loạn luân, ra đời đã thành huyết sát, làm thế để tránh sau này lại nảy sinh rắc rối.”

Tôi dứt lời, xác chết Miêu Tĩnh trên giường, đột nhiên cũng ngã sang bên cạnh.

Ngoảnh đầu nhìn Thương Tượng một cái, anh ta đã đứng dậy rồi, cũng không tiếp tục khóc nữa, mà đi về phía gian phòng khác.

Chẳng mấy chốc, anh ta đã lôi từ trong gian nhà kho ở đối diện ra một chiếc xe đẩy, trên đó hóa ra là một cỗ quan tài bằng đồng.

Thương Tượng lại cúi người lạy tôi một lạy, giọng nói vừa khô vừa khàn cầu xin tôi dùng cỗ quan tài đồng này an táng Miêu Tĩnh, rồi lại chọn cho cô ta một chỗ đất táng tốt để có thể yên tĩnh đi đầu thai.

Tôi gật gật đầu, không hề từ chối.

Lúc này điện thoại của tôi lại reo lên.

Người gọi tới là Phùng Khuất, tôi vừa nhận cuộc gọi, thì đã nghe thấy Phùng Khuất nói không xong rồi, Miêu Kinh Luân, vừa mới tắt thở rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận