Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 494. CẬU CÓ THỂ CỨU NÓ KHÔNG

Chương 494. CẬU CÓ THỂ CỨU NÓ KHÔNG


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Trong chớp mắt, xung quanh lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Ít nhất phải đến hàng trăm đôi mắt đều chăm chú nhìn tôi, ánh mắt bọn họ từ muốn tóe lửa biến thành oán hận phẫn nộ, đầy ắp thù địch.

Có một số người đột nhiên tản ra rời đi, rất nhanh, bọn họ đã quay trở lại.

Có người nắm chổi, xẻng trong tay, có người thì cầm gậy gộc, thậm chí là cả dao phay.

Từ Thi Vũ nắm chặt lấy tay tôi, cô ta định nói, nhưng bị tôi dùng ánh mắt ngăn lại.

Cái ông già đứng trước mặt tôi, đột nhiên nói một câu: “Mày là đồ đệ của nó, có câu nói là thầy chẳng khác cha, còn có câu gọi là cha nợ con đền, mày có biết không?” Mấy người lúc trước chen chúc trong đám đông, cũng đã lên phía trên đầu.

Trong tay những người này đều nắm những đồ vật sắc nhọn dạng như dao phay.

Ánh mắt đám đông càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Cả trăm người hình thành một luồng áp lực cực lớn.

Bọn họ không nói, không chửi.

Nhưng sự thù hằn và phẫn nộ trong ánh mắt lại không ngừng dâng cao.

Tôi biết, đây là một dạng thể hiện của việc cảm xúc đã lên đến cực điểm.

Chó cắn người thì không sủa.

Người muốn giết người, thì trước khi vung dao sẽ vô cùng yên lặng.

Sợ rằng bọn họ đúng là muốn lấy mạng tôi cho hả giận!

Từ Thi Vũ dứt khoát đứng chắn trước mặt tôi.

Tôi ấn lấy vai cô ta, trấn tĩnh nhìn một lượt đám đông, nói: “Muốn ra tay đánh tôi? Thậm chí là giết tôi cho hả giận?”

“Động đến tôi thật, thì các người cũng sẽ phải trả giá.”

“Chẳng bằng cứ nghe tôi nói, cũng ngẫm lại một chút những lời ban nãy tôi nói.”

“Thi Thi đưa tôi tới sửa phong thủy cho cả con phố, là đến chuộc tội, thay ông nội cô ta chuộc tội cho những việc ác mà ông ta làm.”

“Sư tôn tôi năm đó chỉ muốn ngăn chặn Từ Bạch Bì ép không cho lão tiếp tục gây tội ác nữa, nhưng không ngờ Từ Bạch Bì lại lẩn trốn đến con phố này rồi liên lụy đến các người, tôi sửa phong thủy cho các người, cũng là đưa ra lời giải thích đối với những người vô tội bị sư tôn tôi vô tình liên lụy.”

“Nếu như tôi đoán không nhầm, thì mấy người các vị, trong nhà đều từng mất con đúng không?” Trong lúc nói, ánh mắt tôi lướt qua mấy người áp sát nhất, mà trong tay còn cầm các loại dao phay sắc nhọn kia.

Mấy người đó gần như tròng mắt đều đỏ lên, thân người hơi hơi run rẩy.

Chưa đợi bọn họ mở miệng, tôi đã trầm giọng nói: “Chỉ cần phong thủy của cả con phố này đều sửa xong, thì sẽ có khả năng rất lớn khiến cả nhà mấy người được đoàn tụ, tôi cũng sẽ tu sửa phong thủy riêng cho mấy người, cố gắng để trong nhà các người chiêu tài nạp bảo, khai chi tán diệp.”

Mấy người bọn họ không nói gì, đều mím chặt môi.

Ông già lúc trước cũng không vân vê viên bi trong tay nữa, đáy mắt ông ta toàn vẻ nghi ngờ không tin tưởng, nói: “Dựa vào đâu mà mày nói cái gì thì là cái đấy? Từ Bạch Bì với Trương Cửu Quái hại bọn tao còn chưa đủ thảm sao?”

“Huống hồ mày mới được mấy tuổi, miệng không có râu làm việc chẳng vào đâu, nói mày đang học việc ở đạo trường còn đáng tin một tý.” Ông già bắn như súng liên thanh, đại bộ phận đám đông đều gật đầu theo.

Đặc biệt là người đàn bà ở cái nhà đầu đường kia, càng nói với cái giọng the thé: “Không sai, tôi thấy chúng nó cũng chẳng có ý đồ gì tốt đẹp cả!”

“Không chừng là định hãm hại bà con làng xóm thế nào nữa đấy!”

“Trẻ con bị bán mất nhiều thế, công bộc nhà nước cũng chẳng nói năng gì, dựa vào nó tìm về bằng cách nào?” Bà ta giơ tay ra túm luôn lấy áo tôi.

Tôi nhíu mày, một phát bóp lấy cổ tay bà ta.

Đối mặt với xác sát quỷ quái, tôi đúng thật cần dốc toàn lực, nhưng đối phó với một người bình thường, thì dễ như trở bàn tay.

Giây tiếp theo, người đàn bà đó liền hét lên ai ái, cả người đều ngã luôn ra đất.

“Đánh người rồi! Người xấu động tay trước rồi! Phải nói là chẳng còn lẽ trời, cảnh sát còn đi làm đồng lõa nữa!”

Lời của bà ta vừa thê thảm vừa bi thương, người không biết, đúng là sẽ tưởng tôi động tay bắt nạt bà ta thật.

Cục diện giằng co trong nháy mắt đã bị phá vỡ, đám đông cũng đã có xu hướng động thủ.

Tôi chằm chằm nhìn người đàn bà đó, trầm giọng mở miệng nói: “Có ý đồ tốt đẹp hay không, có đáng tin hay không, cũng không thể chỉ vì một câu nói của chị mà xác định ngay được.”

“Tôi nhìn trán chị lõm vào, lông mày tứ tán, cằm ngắn nhỏ, chắc là quen thói vay tiền không trả.”

“Lại thấy đuôi mày chị rủ thấp, đuôi mắt rũ xuống, mép cũng rũ xuống, ba chỗ tướng quỵt, trừ phi bị đòi đến tận nhà, chứ không là không trả nợ.”

“Hiện giờ trên chóp mũi chị mọc một nốt ruồi son, nhưng lại xẹp xuống, tiền phải xả ra ngoài, chủ nợ của chị, chắc sắp đến nhà rồi.”

Giọng điệu của tôi rất nặng nề, âm thanh cũng rất lớn, đảm bảo tất cả người ở xung quanh đều có thể nghe thấy được.

Người đàn bà đó trong chớp mắt đột nhiên đần người ra.

Bà ta vô cùng kinh ngạc nhìn tôi, rồi lập tức chuyển thành thẹn quá hóa giận, từ dưới đất bò dậy chỉ vào mặt tôi mà chửi: “Mày đúng là ăn nói hàm hồ! Tao vay tiền không trả? Còn có chủ nợ đến nhà? Hàng xóm láng giềng đều biết thường ngày tao là người như thế nào.”

“Cuộc sống khổ thì khổ, nhưng kiếm được bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, tao không thể nào đi vay tiền được, mà kể cả là vay, thì có đập nồi bán sắt vụn cũng phải trả.”

Rõ ràng, lúc bà ta nói những lời này, trong ánh mắt đều có chút tránh né.

Chỉ có điều từ biểu hiện trên tướng mặt bà ta, cái nốt ruồi son ấy ngày càng xẹp xuống.

Tướng bần hàn ba nhọn sáu mòn cũng dần dần nổi lên.

Thông thường ba nhọn sáu mòn, ánh mắt trống rỗng, mới là tượng trưng của chết nghèo.

Không có ánh mắt trống rỗng, thì là không có tướng chết, ba nhọn sáu mòn thông thường, thì chỉ là càng bần hàn hơn thôi.

Tôi không tiếp tục tranh cãi với bà ta nữa.

Xem tướng mặt của một người, thì không có tác dụng đâu.

Không lập tức phát sinh, thì cũng không có đầy đủ sức thuyết phục.

Lúc nãy tôi đã nhìn một lượt tướng mặt của đám đông, gần như đều đã có sự phân biệt.

Ánh mắt lại lần nữa nhìn lên trên người ông già kia, tôi chằm chằm nhìn lông mày của ông ta, nói: “Còn về cụ, lông mày bên trái hiện lên màu đỏ, bên phải mọc một nốt mụn cơm, có câu nói là trong mày màu đỏ hoặc mụn cơm, ắt hành anh em không cần ngờ. Chính xác một chấm huyết quang hiện, ắt có đám hiếu áo tang tới.”

“Cụ chắc có một người anh em, bệnh lâu thành họa, hoặc giả chẳng còn sống được bao lâu nữa, tin tức rất nhanh sẽ truyền đến chỗ cụ.”

Ông già lập tức đỏ mắt lên, chửi: “Tao vả nát cái mồm thối này của mày!”

Ông già vụt lao lên trước, đúng thật định vả miệng tôi.

Có điều ông ta lại đột nhiên đứng khựng lại, bởi vì trên người ông ta vang lên tiếng chuông điện thoại rất lớn.

Ông già lập tức mò lấy điện thoại ra, vừa nghe điện thoại, vừa trừng mắt nhìn tôi, ý tứ rất rõ ràng, nhận xong cuộc gọi rồi xử lý tôi sau.

Nhưng giây tiếp theo, mặt ông ta lại biến sắc.

Nước mắt một phát ào ạt chảy xuống, cập cập nói: “Cái gì, làm sao thế được... người đang yên đang lành mà.”

Thân người ông già loạng choạng một phát, không khống chế kịp, liền ngã bệt ra đất.

Lập tức có người đứng gần đến đỡ ông ta.

Trong lòng tôi khẽ than, tôi cũng không ngờ tin này của ông ta đến nhanh như thế.

Cũng không ngừng lại, lập tức giơ tay ra chỉ mấy người trong đám đông, nói luôn tướng mặt của bọn họ.

Việc này cũng không chỉ mỗi là đi bói xem bọn họ sắp phát sinh chuyện gì, mà còn nói bọn họ đại khái từng gặp phải những chuyện gì.

Hết khoảng tầm năm sáu người, đám đông đã toàn là vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.

Âm thanh rì rầm bàn tán của bọn họ cũng ngày càng lớn hơn.

Lúc này người đàn bà kia cũng nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt lập tức cũng xịu hẳn xuống, vâng dạ khúm núm nói mấy câu, giọng rất nhỏ, nhưng cũng chẳng ít nhắc đến chữ tiền.

Giây phút trước, đám đông còn chực đòi giết người, nhưng bây giờ bọn họ lại vừa kinh vừa sợ, không dám lên trước.

Vẫn là ông già đó lẩy bẩy đứng dậy tới trước mặt tôi, ông ta không ra vẻ đòi tới bóp cổ tôi nữa, mà chỉ còn khuôn mặt già nua giàn giụa nước mắt.

“Thế cậu nói đi, có phải chỉ cần sửa phong thủy, là có thể cứu người không? Tôi có đứa em trai, nó rõ ràng đang yên đang lành, đột nhiên bị xuất huyết não, bệnh viện còn nói mầm bệnh đã có từ rất nhiều năm rồi, giờ thấy người đã sắp mất rồi, cậu có thể cứu nó không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận