Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 727. CẬU RẤT NHANH

Chương 727. CẬU RẤT NHANH


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Không hay không biết, trời đã lại tối sầm xuống.

Tôi bỏ hết suy tư, tiếp tục bắt đầu nghiên cứu sách cổ.

Vào đêm, tướng sao xuất hiện, Cửu tinh liên châu ở bên trên đầm nước, tôi quan sát Cửu tinh trong đầm, rồi nhìn biến hóa của những ngôi sao khác, lại hiểu sâu thêm một bậc về Táng ảnh quan sơn được ghi nhớ trong đầu.

Thời gian thoáng cái đã qua...

Pin điện thoại đã sớm hết sạch, tôi cũng chẳng biết rốt cục là mấy giờ, chung quy lúc tôi đọc đến đói meo, thì Liễu Dục Chú nhất định sẽ đem đồ ăn tới, lúc buồn ngủ tôi cũng chẳng về phòng, mà ngủ luôn tại chỗ, rồi lại cầm sách lên nghiên cứu tiếp.

Tôi sợ không nhớ được thời gian rốt cục là mấy ngày, vậy nên mỗi một lần trời sáng trời tôi, tôi đều vạch một nét của chữ Chính(正5 nét) ra đất.

Khi tôi viết xong nét cuối cùng của chữ Chính thứ hai, tất cả sách cất trong Thư phòng, tôi đã đọc qua ít nhất một nửa!

Số sách này nhìn vẻ như không ít, nhưng số chữ đích thực không nhiều, rất nhiều đều giống như cái kiểu Đạo đức kinh, dạng cổ văn vỏn vẹn vài ngàn chữ.

Những quyển kinh văn dày cộm hiện giờ học, thực chất là biên soạn chú giải của người tận mấy đời.

Một nửa còn lại tôi không đọc, bởi vì chỗ đó đại bộ phận là lễ nghi, lịch sử và rất nhiều thứ hoàn toàn không liên quan đến thuật Phong thủy của tộc Khương.

Có điều sách cất giữ của Khâu Xử Đạo, lại khiến cả người tôi giống như lần đầu tiên biết đến thuật phong thủy vậy!

Càng hiểu rõ đầu đuôi về bạch sát, hắc sát, huyết sát, thanh thi, cùng với xác sống... và càng nhiều xác chết hơn, một câu một chữ đã chẳng nói rõ ràng được!

Càng quan trọng hơn là, trong Táng ảnh quan sơn đều là Phong thủy tướng sao rất huyền bí, tôi mãi vẫn cứ thuộc trình độ biết hết nhưng không tinh thông, chính là bởi vì tôi không có kinh nghiệm, mà trong cuốn sổ tay ghi chép của Khâu Xử Đạo lại viết rất nhiều những bố cục Phong thủy tướng sao mà ông ta từng kinh qua, điều này tương đương với việc tôi đã được xem lý lịch cuộc đời của ông ta, ngược lại khiến tôi cũng hiểu càng thấu triệt hơn đối với Táng ảnh quan sơn.

Tôi cầm tất cả sách về, phân loại xếp lại lên trên các giá sách.

Tiếp đấy bèn qua phòng ngủ, nằm xuống ngủ luôn.

Đây là lần thứ hai tôi vào phòng ngủ nằm lên trên giường của Khâu Xử Đạo nghỉ ngơi.

Giấc ngủ này tôi ngủ lâu hơn so với tưởng tượng, hơn nữa tôi còn nằm mơ.

Chỉ có điều trong giấc mơ của tôi không xuất hiện bất cứ người nào, chỉ có mình tôi đứng trước tấm bia mặt quỷ hình thành sau khi Phị Phát Quỷ sụp đổ, cứ thế mà đứng vậy mãi.

Mãi cho đến khi tôi tỉnh lại xong, cảnh tượng trong giấc mơ vẫn cứ đang lởn vởn trong đầu không tan.

“Mười ngày, La Thập Lục, cậu rất nhanh, phải nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi.” Giọng nói của Liễu Dục Chú đột nhiên vang lên bên tai.

Tôi rùng mình một phát, triệt để tỉnh táo lại khỏi trạng thái xuất thần.

Ngoảnh đầu nhìn một phát, Liễu Dục Chú hóa ra đang đứng ở cửa phòng ngủ, trong tay gã còn xách một hộp cơm, còn trên người thì đã thay một bộ đạo bào màu trắng, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt.

Có điều tôi lại nhíu nhíu mày, nói: “Liễu đạo trưởng, anh chẳng qua mới gần ba mươi, mà cứ làm ra vẻ ông cụ thế này, giống như bảy tám mươi rồi ấy, không cần thiết phải thế chứ.”

Liễu Dục Chú điềm nhiên nhìn tôi, nói: “Xác thịt chỉ là hình tượng bề ngoài mà thôi, cậu nhìn hiểu được, học thấu triệt được, ba mươi với trăm tuổi, chẳng có khác biệt gì lớn.”

“Việc này...”

Vốn dĩ tôi định nói đùa một chút với Liễu Dục Chú, cho bầu không khí nặng nề này sôi động lên một chút, nhưng câu này của gã tôi lại căn bản không đỡ nổi.

Lật người xuống khỏi giường, tôi theo bản năng hỏi gã, rằng tôi cũng không bảo với là gã tôi đã đọc hòm hòm, gã làm sao biết tôi đã đọc xong sách rồi, còn ở đây đợi tôi?

“Trước đây, ngoài ngày đầu tiên cậu ở trong phòng đọc sách, sau đó toàn bộ đều là ở ngoài sân đọc, gần như tất cả sách cổ đều được cậu bê ra đình đọc sách ở cạnh đầm nước, bây giờ trong đình đến một quyển sách cũng không có, chẳng phải là cậu đã đọc xong rồi trả chúng về chỗ cũ sao? Giấc ngủ này thời gian cậu ngủ ít nhất cũng nhiều gấp đôi lúc trước, rõ ràng là tinh thần thả lỏng rồi, sự mệt mỏi mà trước đây cậu không phát giác ra toàn bộ đều buông lỏng xuống, nên mới nghỉ ngơi lâu như vậy.”

“Thời gian mười ngày, cậu rất nhanh, các sư bá đều đoán cậu ít nhất phải đọc một tháng.” Trong ánh mắt của Liễu Dục Chú lờ mờ còn có vài phần tán thưởng.

Lời của gã, lại khiến tôi nghe mà ngẩn cả ra, quả nhiên tên Liễu Dục Chú này cũng là nhân vật tinh tế tỉ mỉ, từ trên chi tiết liền phán đoán ra không ít thứ.

“Dương Hưng và Cố Nhược Lâm...” Tôi mở miệng dò hỏi.

“Dương Hưng đã bắt về rồi, còn về Cố Nhược Lâm, hơi có chút phức tạp, tôi và sư bá xem không hiểu, Lưu Văn Tam không biết, Trần mù nhìn không rõ, có điều trần thuật một lượt với ông ta xong, ông ta nói Dương Hưng định bứt hồn, không biết có thành công không.”

“Còn về những Phong thủy sư còn lại, đại bộ phận đều phân tán tháo chạy rồi, những người đó không liên quan đến tộc Khương, không hề bị bắt.” Tốc độ nói của Liễu Dục Chú cực nhanh.

Nghe đến đây, tim tôi không ngừng đập điên cuồng, trên trán cũng đã rỉ mồ hôi.

“Tình hình này, bèn không thể bứt hồn kiểu đó được, thật mà đem chú Trương...”

Tôi vô thức ngừng lại một chút, hạ giọng nói: “Nếu như đem hồn con gái lão bứt ra, khiến cô ta hồn phi phách tán, lão nhất định sẽ không xuất hiện nữa, không biết là sẽ co cụm vào xó xỉnh nào, tới lúc đó đợi khi lão lại ra ngoài, Dương Hưng phải chết, tộc Khương cũng sẽ bị lão thù hận, lão nếu ghét đời hại người, sợ rằng còn dữ hơn Viên hóa Thiệu. Dù gì Viên Hóa Thiệu cũng chỉ vì ngự trị bên trên Phong thủy, đối nhân xử thế thì càng là phô trương tự phụ, nhưng Trương Nhĩ thì tâm tư thâm trầm, hơn nữa giỏi nhẫn nhịn, đâm lén sau lưng...”

Nói hết xong, tôi bèn lập tức ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Đưa tôi qua xem xem!”

Liễu Dục Chú cúi đầu nhìn hộp cơm một cái, rồi lại nhìn tôi một phát.

“Không ảnh hưởng đến thời gian cậu ăn một bữa cơm, sau khi ra ngoài, công việc nhiều còn vượt quá sức tưởng tượng của cậu.” Liễu Dục Chú lại lần nữa mở miệng.

Thân người tôi cứng đờ lại một phát, lúc này tôi đích thực đã đói meo rồi.

Đón lấy hộp cơm trong tay Liễu Dục Chú, tôi nhanh chóng mở ra, ngấu nghiến ăn cho đầy bụng, quá trình này tôi nhiều nhất chỉ tốn mất mấy phút.

Sau đó lại theo Liễu Dục Chú đi ra ngoài.

Lúc này là ban ngày, không có tướng sao, có điều sau khi ra khỏi căn Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch này xong, tôi mới phát hiện lối đi nhỏ bên ngoài cũng không phải là một lối đi đơn giản...

Xung quanh có rất nhiều bia đá cao thấp không đều, số bia đá này không hề đơn giản, mà dung hợp với Kỳ môn độn giáp.

Ban ngày ở đây có trận pháp bảo vệ, đến đêm bèn là Táng ảnh chi pháp, Khâu Xử Đạo đúng thật là Đại sư phong thủy, chỉ luận thuật phong thủy, sợ rằng kể cả là Lý Âm Dương, cũng đều không phải đối thủ của ông ta.

Dù sao Táng ảnh quan sơn cũng là tồn tại tuyệt đối không yếu hơn so với Trạch kinh trong Địa tướng Kham dư, Táng ảnh quan sơn này còn là do Khâu Xử Đạo nghiên cứu ra, Lý Âm Dương cũng chỉ là kế thừa Âm dương thuật mà thôi...

Liễu Dục Chú dẫn tôi đi ra ngoài, kỳ thực tôi còn có vài phần không hiểu, hỏi Liễu Dục Chú không sợ tôi nhìn thấy con đường này sao? Cho dù là buổi tối tôi không phân biệt nổi, nhưng ban ngày dạng thuật phong thủy này thì không làm khó tôi được.

Liễu Dục Chú hỏi ngược lại một câu: “Cậu cầm lệnh bài Phong thủy Tiên sư của tộc Khương, cả khu nhà này đều là của cậu, cậu sẽ phá bỏ nơi này sao?”

Tôi không khỏi cười lên.

Rất nhanh chúng tôi đã đi đến vị trí lối ra, ở đây vừa vặn là tận cùng của con đường mòn kia, hai bên đã có không ít nhà cửa.

Lúc này ở đây có không ít người, bọn họ nhìn như đang tùy ý đi lại, nhưng vẻ mặt của mỗi người lại đều hơi có vẻ căng thẳng, bọn họ nhìn thấy tôi và Liễu Dục Chú xong rõ ràng đều lộ ra vài phần hiếu kỳ, hơn nữa ánh mắt phần nhiều đều hướng lên trên người tôi, có một số người trong ánh mắt còn càng toát lên vẻ khao khát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận